- Không đủ! Cái này còn không nhiều bằng lần trước!
Bỗng nhiên sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi.
Lần này tru ma không nhiều bằng lần khai trương cao ốc Thần Vương số hai, tự nhiên công đức thu thập được cũng không bằng lần trước! Bây giờ tu vi Vương Khả cao hơn, nhu cầu đối với đối công đức cũng lớn hơn, hiển nhiên những cái công đức này không đủ!
- Được rồi, một chút thì một chút, trở về lại tìm cơ hội!
Vương Khả cẩn thận giấu Định Quang Kính đi.
Vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Đồng An An dẫn hai người từ đằng xa tới.
- Hả? Trương Chính Đạo, tại sao mặt của ngươi lại sưng thành như này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Còn không phải tại ngươi!
Trương Chính Đạo tỏ vẻ buồn bực nói.
Đầu tiên là bị Cung Vi đánh bầm dập, sau đó thật vất vả mới trốn được ra ngoài, lại bị Trương Ly Nhi đánh cho một trận, mẹ nó, tất cả đều có quan hệ với Vương Khả. Ngươi không ở bên cạnh ta, nhưng vẫn lừa ta như cũ!
- Đâu có chuyện gì liên quan tới ta! Ồ, Trương Ly Nhi, tại sao ngươi lại đến đây? Không phải lần trước đã nói rõ, là Mạc Tam Sơn tung tin vịt sao?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Vương Khả, ha ha, hiểu lầm lần trước đã được giải trừ, ngươi yên tâm, ta sẽ không tìm ngươi gây phiền toái!
Bỗng nhiên Trương Ly Nhi cười nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Vương Khả từ trong nụ cười của Trương Ly Nhi, cảm nhận được một cỗ không có ý tốt.
- Ta tới đưa tiền cho ngươi!
Trương Ly Nhi vừa cười vừa nói.
- Đưa tiền? Lương tâm ngươi phát thiện? Muốn đền bù tổn thất, trước đây ít năm ta bị tung tin vịt làm tổn hại danh dự sao?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
Trương Ly Nhi sầm mặt lại, đền bù tổn thất? Đền bù tổn thất cái rắm à! Muốn đền bù tổn thất cũng là Mạc Tam Sơn đền bù tổn thất! Lại nói, ta cũng không có tới để đền bù tổn thất!
- Không, ta muốn nhập cổ phần công ty Thần Vương của ngươi!
Trương Ly Nhi hít sâu một cái nói.
Vương Khả:
“. . .
Trương Chính Đạo:
“. . .
Nhập cổ phần? Lỗ tai chúng ta không nghe lầm chứ?
- Trước kia ngươi bán bảo hiểm, ta đã xem trọng công ty Thần Vương, khoảng thời gian này ta rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ngươi lại khai triển nghiệp vụ ngân hàng, ta nghiên cứu ngân hàng của ngươi một lần, vừa vay vừa cho vay đã có lợi nhuận không tồi, chuyện này cũng chưa tính là gì, quan trọng là ngươi có thể tiếp tục đi vay mượn, mua bán không vốn, trong lúc vô hình một năm đã có thể cướp một nửa tiền của người ta, người ta lại còn nghìn vạn lần cảm ơn ngươi, đây mới là cảnh giới tối cao của đánh lén, không, đây mới là cảnh giới kiếm tiền tối cao! Ta muốn nhập cổ phần vào công ty Thần Vương của ngươi!
Hai mắt Trương Ly Nhi sáng lên nói.
Vương Khả kinh ngạc nhìn Trương Ly Nhi một chút, rồi lại nhìn về phía Trương Chính Đạo:
- Ngươi nói cho nàng biết?
- Ta, ta không có, đến bây giờ ta còn không hiểu thấu làm sao ngân hàng kiếm tiền đây này, làm sao ta có thể nói cho nàng?
Trương Chính Đạo giang hai tay ra.
- Đều là ta nghiên cứu ra, từ bé ta cực kỳ mẫn cảm với tiền! Vương Khả, thế nào? Sau khi ta nhập cổ phần với cái tiểu công ty Thần Vương này của ngươi, chẳng những cho ngươi lượng lớn tiền tài, còn giúp ngươi mở ra thị trường bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, thậm chí Trương gia ta ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn cũng có danh tiếng nhất định, có thể trợ giúp công ty Thần Vương!
Trương Ly Nhi kích động nói.
Vương Khả nhìn chằm chằm vào Trương Ly Nhi một hồi:
- Ngươi cảm thấy tốt, vậy không bằng chính ngươi cũng mở một cái không được sao? Căn bản không cần nhập cổ phần!
- Tự ta mở một cái?
Vẻ mặt Trương Ly Nhi co rúm lại.
Mẹ nó, nếu ta có thể mở được, còn cần đến tìm ngươi nhập cổ phần à? Ta mở ngân hàng, trước tiên không nói mở ra được thị trường, khẳng định Ma Giáo sẽ tới quấy rối, chỉ vì thấy công ty Thần Vương của ngươi kỳ lạ, ta mới nhập cổ phần.
- Đúng vậy, ta tin tưởng ngươi Trương Ly Nhi, khẳng định ngươi còn làm tốt hơn so với ta! Chính ngươi tự chơi đi!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
Nói đùa gì vậy, cho tới bây giờ công ty của ta đều là vốn riêng của cá nhân, làm sao có thể cho các ngươi nhập cổ phần?
- Vương Khả, ngươi muốn cửa hàng làm ăn lớn, nhất định phải có nhiều bằng hữu hơn một chút! Ta là vì tốt cho ngươi!
Trương Ly Nhi lập tức khuyên nhủ.
- Không cần bằng hữu, ta cũng có thể mở ra quy mô lớn! Ngươi nói bây giờ trong Thập Vạn Đại Sơn ai dám tìm ta gây phiền phức? Một mình ta mở rất tốt, vì sao phải chia tiền cho ngươi!
Vương Khả lập tức khinh thường nói.
- Vương Khả, ta dùng tiền đầu tư, ta bỏ ra một trăm vạn cân linh thạch!
Trương Ly Nhi lo lắng nói.
- Trương Ly Nhi, ngươi đừng nghĩ nữa, Vương Khả keo kiệt như nào ngươi không biết sao, nhập cổ phần? Ngươi nghĩ nhiều rồi! Lúc đầu ta muốn nhập cổ phần hắn cũng không chịu!
Trương Chính Đạo lắc đầu.
Trương Ly Nhi không để ý đến Trương Chính Đạo, giờ phút này, bản thân thấy cơ hội làm ăn to lớn, làm sao có thể bỏ qua chứ?
- Vương Khả, dù sao ngươi cũng phải nói điều kiện chứ? Ngươi muốn thế nào, mới cho ta nhập cổ phần?
Trương Ly Nhi lo lắng nói.
- Trương Ly Nhi, ngươi là đại sư tỷ Kim Ô Tông, à, hiện nay là Nguyên Anh cảnh, muốn người có người, muốn tiền có tiền, ngươi nhìn chằm chằm vào công ty Thần Vương của ta làm gì? Chúng ta cũng chỉ kiếm tiền từ mồ hôi nước mắt thôi! Chúng ta không kiếm tiền!
Vương Khả lập tức kể khổ.
Trương Chính Đạo ở một bên không nhìn nổi, mẹ nó, ngươi gọi cái này là không có lời sao? Trương Chính Đạo cố kìm nén suy nghĩ bóp chết Vương Khả, quay đầu đi chỗ khác.
- Không kiếm tiền sao? Không thể nào, ta đã tính toán rất lâu! Cái công ty Thần Vương này của ngươi không có khả năng không kiếm tiền, thậm chí, ta còn nghe nói về tiền lương và đãi ngộ của công ty Thần Vương ngươi, không có thu nhập khủng, làm sao ngươi trả tiền lương cao như vậy? Thuê Kim Đan cảnh làm bảo vệ? Mẹ nó, một tháng không có lợi nhuận mấy chục vạn cân linh thạch, thì không thể nào!
Trương Ly Nhi cau mày nói.
- Đều là tiền mồ hôi nước mắt mà! Chúng ta không kiếm tiền! Ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều! Công ty Thần Vương của ta chỉ vì phục vụ tu tiên giả Thập Vạn Đại Sơn, là tổ chức làm từ thiện, không kiếm tiền! Tốt nhất ngươi không nên nhúng tay, cứ như vậy nhé, phòng bếp nhà ta còn đang nấu nồi canh, sắp không kịp nữa rồi, ta phải đi về đã! Hẹn gặp lại!
Vương Khả lập tức hất tên ôn thần này ra.
Trương Chính Đạo theo sát Vương Khả rời đi.
Trương Ly Nhi đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, không thể nào, làm sao lại không kiếm tiền? Nhất định là Vương Khả đang gạt ta!
- Vương Khả, ngươi đứng lại! Ngươi đừng chạy!
Trương Ly Nhi lo lắng đuổi theo.