- Vương Khả, ngươi làm tang lễ cho Ma Tôn, không chỉ có đệ tử Ma Giáo chỉ trích ngươi, nói không chừng giáo chủ cũng sẽ nổi giận! Để đệ tử chính đạo biết được, chỉ sợ cũng có ảnh hưởng không tốt với ngươi!
Nhiếp Thanh Thanh lo lắng.
- Một cái tang lễ mà thôi, Vương Khả ta vẫn chịu được! Yên tâm đi!
Vương Khả lắc đầu.
Cả ba người đều trầm mặc một trận.
- Làm phiền trong vòng ba ngày, cẩn thận trói những tên phản đồ này lại, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp người tới lấy!
Vương Khả nhìn về phía Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm.
- Yên tâm!
Hai người gật đầu một cái.
Hai người vẫn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện Vương Khả muốn làm tang lễ.
- Đồng An An, đi thôi!
Vương Khả quát khẽ một tiếng.
- Vâng!
Đồng An An lập tức tiến lên đón.
Hai người ở dưới sự tiễn biệt của một đám tà ma Thần Long đảo, bước lên Chướng Hải thuyền.
Hành cung Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y nhìn phía Vương Khả rời đi, vẻ mặt trở nên phức tạp.
- Vẻ mặt này của ngươi rất kỳ quái?
Nhiếp Thanh Thanh cười nói.
Chu Hồng Y lắc đầu:
- Ta chỉ không nghĩ tới! Sau khi Ma Tôn vẫn lạc, người thứ nhất đứng ra làm tang lễ cho Ma Tôn lại là hắn?
- Ta cũng không nghĩ tới, Vương Khả không cần mặt mũi này, còn có thể làm ra chuyện như vậy!
Tử Bất Phàm cũng lộ ra vẻ phức tạp nói.
Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y đều là một tay Ma Tôn đề bạt đi lên, hai người cũng cực kỳ trung thành đối với Ma Tôn, nhưng khoảng thời gian này . . .! Giờ phút này trong lòng hai người cảm thấy rất hổ thẹn!
- Mặc dù Vương Khả làm việc có chút không có quy củ, nhưng ta cảm giác, hắn là nặng tình nặng nghĩa! Bằng không hắn cũng sẽ không che chở đệ tử Vương gia như vậy!
Nhiếp Thanh Thanh thở dài cảm thán nói.
...
Bên trên Chướng Hải thuyền!
- Ông chủ, ngài thật muốn làm tang lễ cho Ma Tôn sao?
Đồng An An không tin nói.
- Không sai, đồng thời cũng đưa tên tuổi Thần Long đường chúng ta đi ra, để tất cả đệ tử Ma Giáo biết rõ, Vương Khả ta vẫn là đường chủ, ai không có mắt, ta giết chết hắn!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hả, đường chủ, ngươi là đang lo lắng có ai đó dám tìm chúng ta gây phiền phức?
Đồng An An mờ mịt gật đầu một cái.
- Nói nhảm, có lẽ giờ phút này đã có rất nhiều đệ tử Ma Giáo tiến đến vây công cao ốc Thần Vương số hai rồi!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Cái gì? Rất nhiều đệ tử Ma Giáo đi vây công cao ốc Thần Vương số hai? Vì sao?
Đồng An An sợ hãi kêu lên.
- Đương nhiên là đi cướp ngân hàng! Lúc trước ta ở Ma Long đảo nghe thấy có người nhỏ giọng nói, nói ta rớt đài, tiền trong cao ốc Thần Vương, ai đi trước thì người đó lấy trước, còn nói biểu ca hắn đã động thủ! Muốn giết sạch nhân viên cao ốc Thần Vương, cướp của tiền ta! Mẹ nó, tiền của ta mà cũng muốn đoạt sao? Nằm mơ!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Ông chủ, đám thuộc hạ kia của ta, cũng lòng người bàng hoàng, một khi có lượng lớn đệ tử Ma Giáo va chạm cao ốc Thần Vương, chỉ sợ thủ không được!
Đồng An An lo lắng nói.
- Sợ cái gì? Đội trưởng đội bảo vệ công ty Thần Vương ta là bất tài hay sao!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hả?
Hai người lên thuyền ở Thần Long đảo, sau khi phu thuyền chèo mấy canh giờ liền tới Long Tiên trấn.
Đồng An An xuống thuyền, nhanh chóng chạy tới cao ốc Thần Vương số hai.
Vừa đến bên ngoài cao ốc Thần Vương, lập tức nhìn thấy gần trăm người mặc áo đen, bị đánh gãy tay gãy chân, nằm ở bên ngoài cao ốc Thần Vương kêu rên.
- Ai da, Sắc đường chủ tha mạng! Chúng ta không dám nữa!
Đám người mặc áo đen khóc lóc xin tha.
Nhưng Giới Sắc Hòa Thượng cầm Đại La Kim Bát, đứng trên nóc cao ốc Thần Vương, lạnh lùng nhìn xuống dưới, ai cũng không để ý.
Dân thường xung quanh Long Tiên trấn đứng nhìn từ xa, không dám nói lời nào.
- Nhìn cái gì vậy, nhìn cái gì vậy? Các ngươi không đi làm việc đi, cả đám nhìn cái gì náo nhiệt vậy?
Đồng An An quát mắng nhân viên cao ốc Thần Vương đi làm việc.
- Quản lý? Vừa, vừa rồi, hắn!
Một đám đệ tử Thần Long đường chỉ Giới Sắc trên nóc nhà lo lắng nói.
- Đó là đội trưởng đội bảo vệ công ty Thần Vương ta, ngươi ngạc nhiên làm gì? Không thấy ông chủ trở về rồi sao? Vừa rồi ông chủ đã đi gặp giáo chủ, Thần Long đường vẫn là một trong tứ đại đường khẩu Ma Giáo, ai dám mạo phạm? Đám không biết sống chết này, dám đến cướp ngân hàng? Ngươi chán sống rồi sao, còn không đi bái kiến ông chủ!
Đồng An An trợn mắt nói.
Lúc này đám người mới nhìn thấy Vương Khả, sau khi ngạc nhiên, mới lập tức tiến lên bái kiến.
Vương Khả chỉ gật đầu một cái, liền nhìn lên Giới Sắc ở trên nóc nhà. Giới Sắc cũng dậm chân đi đến trước mặt Vương Khả.
- Vương Khả, hay là giao đám tà ma này cho ta xử lý?
Giới Sắc nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả trợn mắt:
- Ngươi nói đùa cái gì vậy! Bọn họ là của ta!
Giới Sắc tỏ vẻ cổ quái nói:
- Ta có thể cảm hoá bọn họ bỏ đồ đao xuống lập địa thành phật!
- Đừng, ta tự mình đưa bọn hắn đi tây thiên, không nhọc ngươi phí tâm!
Vương Khả lập tức cự tuyệt nói.
Nói đùa gì vậy, trọc chân nguyên của bản thân đã trở thành màu xám, hiện tại mỗi một phần công đức đều là đồ quý hiếm, tại sao có thể lãng phí chứ?
- Nhưng . . .!
Giới Sắc lo lắng nói.
- Ngươi cảm thấy nhàm chán, vừa đúng lúc, qua mấy ngày nữa ngươi giúp ta niệm kinh, làm một cái pháp sự!
Vương Khả cười nói.
- Làm pháp sự?
Giới Sắc khó hiểu nói.