Long Cốt nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ của hai ma nữ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Vương Khả:
- Lần này, ngươi cứu ta thoát khỏi tù đày, lập công đầu trong đại chiến chính ma, nhưng chắc ngươi biết thù hận giữa ta và Thiên Lang Tông!
- Vâng, tự nhiên thuộc hạ biết rõ nỗi khổ trấn áp, thuộc hạ chỉ hận thời gian gia nhập Ma Giáo quá ngắn, đã nhiều năm trôi qua, mới giúp giáo chủ thoát khỏi Thiên Lang Tông, nếu ta có thời gian gia nhập giáo dài như Ô đường chủ, giáo chủ cũng không cần chịu nỗi khổ hơn trăm năm này!
Vương Khả lập tức hổ thẹn nói.
Ô Hữu Đạo ở một bên sầm mặt lại, mẹ kiếp, ngươi có thể đừng mỗi câu đều lôi ta vào, có thể đừng mỗi câu nói đều giội cho ta một chậu nước bẩn hay không?
Quả nhiên, Long Cốt nhìn về phía Ô Hữu Đạo.
- Giáo chủ thứ tội, vận may Vương Khả tốt, những năm nay thuộc hạ vẫn muốn đi cứu giáo chủ, thế nhưng thời vận không đủ!
Ô Hữu Đạo lập tức nói.
Long Cốt không trách cứ Ô Hữu Đạo, nhưng ai cũng nhìn ra, trong lòng Long Cốt không thoải mái. Vương Khả mới gia nhập mấy năm đã giúp giáo chủ thoát khỏi tù đày, ngươi hơn một trăm năm không có bất kỳ thành quả gì? Lừa gạt ai vậy?
- Vương Khả, nếu ngươi đã biết mối thù hận giữa ta và Thiên Lang Tông, có phải ngươi có biện pháp giúp ta diệt Thiên Lang Tông hay không?
Long Cốt trầm giọng nói.
- Diệt Thiên Lang Tông?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Hừ, mặc dù Trần Thiên Nguyên còn đang đi cảm ơn các đại tiên môn, nhưng ta có thể đoán được, chắc chắn hắn phải rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, Thiên Lang Tông được bố trí một cái Thiếu Âm Đại Trận gì đó! Cho rằng đó là thùng sắt hay sao? Không, chúng ta còn có Vương Khả ngươi, ngươi là điện chủ Nam Lang Điện, là nội ứng tốt nhất!
Long Cốt trầm giọng nói.
- Giáo chủ, thuộc hạ cũng muốn, nhưng điện chủ Tây Lang Điện, Thiên Lang Tông có thù với ta!
Vương Khả lo lắng nói.
- Hả?
Mọi người nhìn về phía Vương Khả.
- Tên Mạc Tam Sơn kia một lòng vì Thiên Lang Tông! Mặc dù ta lừa gạt Trần Thiên Nguyên, nhưng vẫn không có chạy thoát khỏi pháp nhãn của Mạc Tam Sơn, hắn phụ trách giám sát đệ tử Thiên Lang Tông, kỳ thật ta cũng trong phạm vi hắn giám sát, hắn đặc biệt chú ý tới ta, mọi cử động của ta hắn đều không coi vào đâu! Chắc hẳn giáo chủ cũng đã được nghe nói, bởi vì thân phận của ta mà hắn và Trần Thiên Nguyên đã xảy ra mâu thuẫn! Bây giờ Trần Thiên Nguyên muốn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, khẳng định Mạc Tam Sơn sẽ khiến cho ta chết! Ta cũng muốn làm một chút tiểu động tác, thế nhưng ở dưới mắt Mạc Tam Sơn, cái gì cũng không được làm!
Vương Khả tỏ vẻ buồn bực nói.
Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm lộ vẻ ngạc nhiên, tên Mạc Tam Sơn này lợi hại như thế sao?
Chỉ có Ô Hữu Đạo sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, ngươi đánh rắm! Mạc Tam Sơn một lòng vì Thiên Lang Tông sao? Ngươi đang vu khống ai đấy? Mạc Tam Sơn là đức hạnh gì, ta còn không biết sao?
- Giáo chủ, chuyện Mạc Tam Sơn để ta tới giải quyết!
Ô Hữu Đạo trịnh trọng nói.
- Hả!
Long Cốt nhìn về phía Ô Hữu Đạo.
- Ô đường chủ, ngươi muốn tự tay giết Mạc Tam Sơn?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Mặt Ô Hữu Đạo tối sầm lại:
- Không phải giết Mạc Tam Sơn, ta có thể xúi giục Mạc Tam Sơn! Khiến hắn không làm khó dễ ngươi nữa!
Vương Khả lộ ra một tia khinh thường:
- Người có khí tiết như Mạc Tam Sơn, làm sao có thể bị xúi giục chứ! Ô đường chủ, ngươi đang đùa chúng ta sao?
- Hắn có khí tiết? Ha ha, buồn cười! Ngươi có dám đánh cược với ta không?
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
- Trước khi đánh cược cho ta hỏi ngươi đã, ngày xưa giáo chủ bị trấn áp ở dưới Tây Lang Phong, mà Tây Lang Phong lại nằm trong tay Mạc Tam Sơn! Nếu ngươi có thể xúi giục Mạc Tam Sơn, vậy có phải nói rõ, ngươi có thể sớm thả giáo chủ ra rồi không? Kết quả, rõ ràng ngươi có thể cứu giáo chủ ra, nhưng lại cố ý không cứu?
Vương Khả hỏi.
Sắc mặt Ô Hữu Đạo cứng đờ, chuyện này, ta có thể thừa nhận sao?
- Giáo chủ minh giám, ta chỉ nói, ta thử xem! Ta và Mạc Tam Sơn không quen!
Ô Hữu Đạo lập tức phủi sạch quan hệ nói.
- Thử xem? Dựa vào năng lực của ngươi? Ha ha!
Vương Khả lộ ra một tia khinh thường.
Long Cốt cũng lộ ra vẻ không tin:
- Được rồi, ngươi không cần lo chuyện Thiên Lang Tông, ngươi quen thuộc Thiên Lang Tông hơn Vương Khả sao?
Ô Hữu Đạo:
“. . .
Ngươi bảo ta giải thích thế nào?
Long Cốt nhìn về phía Vương Khả:
- Vương Khả, ta không quản ngươi dùng biện pháp gì, hiện tại ta muốn diệt Thiên Lang Tông! Ta cho ngươi thời hạn một tuần lễ, trong vòng hai năm, ta muốn ngươi dẫn đám điện chủ, tông chủ Thiên Lang Tông ra, ta không phá được Thiếu Âm Đại Trận, thì ta sẽ ở bên ngoài Thiếu Âm Đại Trận, làm thịt bọn hắn! Như vậy cũng có thể diệt Thiên Lang Tông!
- Trong vòng hai năm, dẫn Cung Vi, Mạc Tam Sơn, Mộ Dung Lục Quang ra, cho giáo chủ giết?
Vương Khả sầm mặt lại.
- Không sai, bọn họ vừa chết, Thiên Lang Tông sẽ xong đời! Các đệ tử phổ thông khác, còn ai sẽ đi ra, cho nên, ta muốn bọn họ chết! Ta muốn diệt Thiên Lang Tông!
Long Cốt trầm giọng nói.
- Hả? Vâng, thuộc hạ sẽ cố hết sức!
Vương Khả lập tức cười khổ nói.
Dẫn bọn họ đi ra cho ngươi giết? Ta cũng không phải người có bệnh! Được rồi, trước đồng ý, chậm rãi kéo dài!
- Không phải cố gắng hết sức, ngươi cũng không được kéo dài! Cho ngươi hai năm thời gian, chính là kỳ hạn chót! Hai năm vừa đến, ngươi mà không được chuyện này! Ta sẽ giết ngươi! Bản giáo chủ nói một là một!
Long Cốt lạnh lùng nói.
Trong lúc nhất thời, hàn khí bắn ra bốn phía.
Vương Khả cũng trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi ta còn là đệ nhất công thần, bây giờ không hoàn thành nhiệm vụ chính là chết? Ngươi, ngươi cũng quá tàn nhẫn rồi! Khó trách sư tôn muốn xử lý ngươi! Ngươi như này là không cho người khác đường sống! Một điểm ranh giới cuối cùng cũng không có!
- Đã nghe chưa?
Long Cốt lạnh lùng nói.
- Vâng!
Vương Khả tỏ vẻ đắng chát, ứng tiếng trả lời.
Còn có thể làm sao? Không đồng ý chính là chết! Trước kéo dài đã!