- Không phải, ta đã là Nguyên Anh cảnh, có phải ngươi nên tăng lương cho ta hay không?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
Vương Khả:
“...
Ngươi đến đây là muốn tăng lương? Ta còn nói tại sao hôm nay ngươi lại chăm chỉ như vậy!
- Không phải đãi ngộ của công ty Thần Vương từng có cái điều khoản này sao? Ta đi tài vụ lãnh lương, nhưng hắn vẫn dựa theo lúc đầu đưa! Ngươi nói, ta có nên đi tìm ngươi hay không!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Công ty Thần Vương có hệ thống tiền lương của công ty Thần Vương, dựa theo thủ tục, ngươi thật sự được tăng, bên tài vụ nói thế nào?
Vương Khả khó hiểu nói.
Tăng lương, Vương Khả chưa từng keo kiệt đối với hệ thống tiền lương công ty Thần Vương. Bởi vậy cũng không thèm để ý Trương Chính Đạo tăng lương.
- Tài vụ nói, ta mới vào Nguyên Anh cảnh không được mấy ngày, không đủ tháng. Nên tiền lương tháng này, vẫn dựa theo tiêu chuẩn trước kia của ta, đợi tháng sau mới cho ta tăng! Quan trọng là, ta đã là Nguyên Anh cảnh, dựa vào cái gì tháng này không cho ta nhận tiền lương Nguyên Anh cảnh?
Trương Chính Đạo tức giận nói.
Vương Khả sầm mặt lại:
- Cút!
Mẹ nó, lừa bịp tiền cũng dám lừa đến trước mặt ta, thật sự coi Nguyên Anh cảnh là ghê gớm lắm sao!
- Tại sao ngươi không phân rõ phải trái chứ?
Trương Chính Đạo vội vàng nói.
Vương Khả lập tức lấy Đại La Kim Bát ra. Hung tợn nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo nhanh chóng che mũi:
- Ha ha, ta chỉ đùa một chút thôi!
Thời điểm hai người nói chuyện phiếm, Đại La Kim Bát trong lòng bàn tay Vương Khả run lên.
- Ông!
Chỉ thấy, bỗng nhiên Đại La Kim Bát bay thẳng đến một cái đại điện ở nơi xa.
- Ối? Đại La Kim Bát của ta!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
- Vương Khả, Đại La Kim Bát của ngươi tự bay đi rồi?
Trương Chính Đạo cũng kinh ngạc nói.
Vương Khả đang muốn đuổi theo, thì nơi xa lại truyền đến tiếng gầm giận dữ.
- Vương Khả, ngươi tới đây cho ta!
Là tiếng gầm thét của Cung Vi, thanh âm cáu kỉnh, giống như có lửa giận ngập trời vậy.
Vương Khả sững sờ, đây là chuyện gì vậy? Còn nữa, tại sao Đại La Kim Bát của ta lại bay tới đại điện Cung Vi?
Hai người lập tức xông thẳng tới.
- Vương Khả, Đại La Kim Bát của ngươi bay vào trong phòng tông chủ!
Trương Chính Đạo kêu lên.
- Ta thấy rồi! Nàng như này là muốn cướp bảo bối của ta sao!
Vương Khả cũng lo lắng nói.
- Còn không tiến đến!
Cung Vi ở trong điện tức giận nói.
Vương Khả lập tức bước vào trong đó.
Chỉ thấy Giới Sắc Hòa Thượng chắp tay trước ngực, ngồi trên một cái giường nhỏ bên trong đại điện, Đại La Kim Bát lơ lửng ở trên đỉnh đầu hắn, giống như đang hộ pháp vậy. Quanh thân Giới Sắc càng toát ra từng đạo ánh sáng, nhìn qua hết sức trang nghiêm.
- Cung điện chủ, không, tông chủ, đây là có chuyện gì?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ta còn chưa có hỏi ngươi! Những ngày gần đây, tướng công ta xảy ra chuyện gì?
Cung Vi trợn mắt nhìn Vương Khả.
- Ta làm sao biết xảy ra chuyện gì, không phải ngày đó ta đã trói hắn lại để trong phòng ngươi sao? Mấy ngày nay, không phải ngươi vẫn luôn muốn làm gì thì làm sao?
Vương Khả buồn bực nói.
- Đánh rắm! Mấy ngày nay, bên ngoài thân thể hắn chính là một tầng ánh sáng bảy màu, ta ngay cả đụng cũng không đụng được vào thân thể hắn! Bỗng nhiên vừa rồi ngồi dậy! Đả toạ ở chỗ của ta!
Cung Vi trợn mắt nói.
- Mấy ngày nay ngươi không đụng vào hắn? Không có khả năng!
Vương Khả kinh ngạc nói.
Ngươi như này là tìm phục vụ sau bán sao? Mấy ngày, ngươi không đụng tới hắn, bây giờ ngươi mới đến tìm ta?
- Hừ, Trần Thiên Nguyên ở đây, làm sao ta tìm ngươi làm phiền? Hiện tại, Trần Thiên Nguyên đi rồi! Ngươi nên nói rõ với ta đi!
Cung Vi trừng mắt với Vương Khả.
Vương Khả:
“...
Ngươi đợi đến khi chỗ dựa của ta đi, mới đến tìm ta tra khảo! Ta còn đang trông cậy vào ngươi làm chỗ dựa, cái này, cái này tính là cái gì?
- A di đà phật!
Bỗng nhiên Giới Sắc chắp tay trước ngực hô lên một tiếng phật hiệu.
Chỉ thấy, ánh sáng quanh thân Giới Sắc thu vào, hai mắt vừa mở, một cỗ từ bi nở rộ, đám người còn lờ mờ thấy từ một đóa hoa sen nở rộ trong hai mắt.
- Ngươi thật sự biến trở về thành Giới Sắc Hòa Thượng?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Ý gì? Lúc trước ngươi trói hắn về, hắn vẫn là Sắc Dục Thiên?
Cung Vi sầm mặt lại.
- À, không, không phải, hắn trở thành Giới Sắc Hòa Thượng là được! Không cần để ý những chi tiết kia!
Vương Khả lập tức lộ ra vẻ cổ quái nói.
- A di đà phật, tại sao ta lại ở nơi này? Sao đầu của ta có chút đau nhức?
Giới Sắc Hòa Thượng sờ lên đầu hiếu kỳ nói.
Đương nhiên Vương Khả sẽ không nói cho hắn là mình để Long Cốt gõ.
- Tông chủ, ngươi không thể tìm ta được, lúc trước chúng ta đã nói rồi, ta mang Giới Sắc bị buộc chặt đến cho ngươi thế là xong, hắn là Giới Sắc, ở trên giường của ngươi, chính ngươi không giải quyết được, ngươi gọi ta tới làm gì?
Vương Khả lập tức nhìn Cung Vi.
- Ta không đụng vào hắn được, ngươi không thấy sao?
Cung Vi lấy tay đi sờ Giới Sắc.
- Ông!
Bên ngoài cơ thể Giới Sắc toát ra một đạo thải quang, bắn tay Cung Vi ra.
- Vậy cũng không liên quan đến ta! Cuối cùng ta cũng không thể giúp ngươi đi cởi quần áo hắn ra? Sinh hoạt vợ chồng còn muốn ta phụ trợ, cái kia có nhiều hình ảnh cay mắt lắm!
Vương Khả lập tức mặc kệ.
Mặt Cung Vi đen lại nhìn về phía Vương Khả! Ngươi cảm thấy, dù sao ta cũng đã làm tông chủ, ngươi không quan tâm nữa sao?
- Cảnh giới của ta đột phá? Không có đạo lý, ta ở trong huyết trì, nhiều nhất chỉ chữa thương mà thôi!
Giới Sắc Hòa Thượng cũng tò mò nói.
- Giới Sắc đại sư, làm phiền ngươi đưa Đại La Kim Bát trên đỉnh đầu ngươi cho ta!
Vương Khả chỉ Đại La Kim Bát lơ lửng ở trên đỉnh đầu Giới Sắc.
Giới Sắc thò tay ra, Đại La Kim Bát rơi vào lòng bàn tay Giới Sắc một cách tự nhiên.
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, đây là Đại La Kim Bát của ta, sao lại là của ngươi?
Giới Sắc Hòa Thượng hiếu kỳ nói.
Vương Khả:
“...
Mẹ nó, ngươi có còn chút mặt nào không? Vừa tỉnh, đã cướp đồ của ta?