Không đánh? Quần ma kinh ngạc nhìn về phía Long Cốt.
Nhưng giờ phút này không ai dám lắm miệng! Ma đầu thoát khỏi tù đày, vốn là lúc chính đạo bị thương, thế nhưng chính đạo cũng xuất hiện một Trần Thiên Nguyên chống lại, giờ phút này cũng không có đệ tử chính đạo nào dám nói Trần Thiên Nguyên.
Vì sao Long Cốt đồng ý ngưng chiến? Một nguyên nhân trong đó đúng như Trần Thiên Nguyên nói, bản thân vừa mới thoát khốn, chưa khôi phục đỉnh phong! Một nguyên nhân khác, chính là tay phải của mình tê dại! Tái chiến tiếp, sẽ không phải là chuyện tốt!
- Đi!
Long Cốt quát lạnh một tiếng.
- Vâng!
Ô Hữu Đạo lập tức cung kính nói.
Ô Hữu Đạo chỉ huy tất cả đệ tử Ma Giáo đi theo Long Cốt chậm rãi rút lui khỏi Thiên Lang Tông.
Rất nhiều đệ tử chính đạo ở xung quanh Thiên Lang Tông hung tợn nhìn đệ tử Ma Giáo rời đi, tuy có một bồn lửa giận, nhưng không ai dám đi ngăn cản.
Trần Thiên Nguyên nhìn chằm chằm vào đại quân Ma Giáo rời đi, mới khẽ thở ra.
Trần Thiên Nguyên quay đầu nhìn về phía các cường giả chính đạo:
- Chư vị, hôm nay Thiên Lang Tông gặp phải Ma Giáo xâm lấn, đa tạ chư vị đến đây trợ giúp!
- Trần tông chủ không cần khách khí!
Tông chủ các tông phức tạp nói.
Trước kia, Trần Thiên Nguyên là Nguyên Anh cảnh, cho dù tu vi còn chênh lệch một mảng lớn, nhưng tất cả mọi người đều là Nguyên Anh cảnh, cũng không cảm thấy cái gì, nhưng hôm nay Trần Thiên Nguyên bỗng nhiên đạt tới Nguyên Thần cảnh, chuyện này làm cho tất cả mọi người đều sinh ra một cỗ áp lực lớn.
Cho dù lúc trước Ma Tôn độ kiếp, cũng không có đạt tới Nguyên Thần cảnh, vậy mà Trần Thiên Nguyên đạt đến?
Người đứng đầu Thập Vạn Đại Sơn? Không, là người đứng đầu chính đạo Thập Vạn Đại Sơn.
- Trần tông chủ, Ma Giáo đã lui, hiện tại cũng là lúc tại hạ nên về Kim Ô Tông rồi!
Tử Trọng Sơn tỏ vẻ phức tạp nói.
Trong ánh mắt phức tạp của Tử Trọng Sơn, phần lớn là vẻ ghen ghét.
- Đa tạ Tử tông chủ, hôm khác tại hạ sẽ tới cửa cảm ơn!
Trần Thiên Nguyên hơi cúi người.
- Trần tông chủ, lúc này Ma Giáo mới rút lui, bốn phía Thiên Lang Tông vẫn còn hỗn loạn, chúng ta cũng không quấy rầy các ngươi khôi phục nữa!
Lại một vị tông chủ mở miệng nói.
- Đa tạ chư vị tới cứu viện, ngày khác tại hạ sẽ tới cửa từng nhà cảm ơn!
Trần Thiên Nguyên hơi thi lễ.
Trong lúc nhất thời, một đám cường giả tông môn nhao nhao đến đây cáo biệt, Trần Thiên Nguyên cũng liên tục cảm tạ.
Mặc dù mọi người rời đi, nhưng lần này đến trợ giúp Thiên Lang Tông sẽ không bị quên, mọi người tin tưởng, nếu ngày sau tông môn của mình có đại nạn, chỉ cần một phong thư, Thiên Lang Tông cũng sẽ tiến đến tiếp viện.
Mặc dù trận chiến này chống đỡ được Ma Giáo, nhưng Thiên Lang Tông cũng thiếu nhân tình to lớn.
Đệ tử các tông môn, thu dọn thi thể người của tông môn mình, ở dưới bầu không khí bi thương rời đi. Chính ma chi chiến thường hay sảy ra, nên trong lòng mọi người đều chấp nhận tử vong lúc này.
Dù sao, mọi người suýt chút nữa đều tuyệt vọng, có thể còn sống sót, dĩ nhiên là may mắn.
Trong đó, chỉ có Chu Lâm Độ Huyết Tự là vẻ mặt vẫn còn sốt ruột, bởi vì lúc này Sắc Dục Thiên vẫn chưa đi ra.
- Thúc tổ đâu?
Chu Lâm sốt ruột.
Mạc Tam Sơn ở một bên cũng không có vạch trần Chu Lâm, Chu Lâm rất phiền muộn nhưng chỉ có thể rời đi trước.
Trần Thiên Nguyên cực kì chú trọng lễ nghĩa, sau khi tiễn đưa đệ tử các tiên môn xong, lúc này mới nhìn tình huống Thiên Lang Tông.
Dưới một trận đại chiến, Thiên Lang Tông trở nên hỗn độn, đệ tử Thiên Lang Tông đi thu thập thi thể các đệ tử trong tông.
Trước mắt linh sơn cũng chỉ còn lại một nửa, Thiên Lang Điện sụp đổ, đá vụn vô số, bừa bộn không nhìn được.
- Cung Vi? Lần này ta độ Huyền Quan Chi Kiếp, Thiên Lang Tông nội loạn, may mà có ngươi trở về!
Trần Thiên Nguyên cảm thán nói.
Cung Vi soa bả vai bị thương, lắc đầu:
- Muốn cám ơn, thì đi cảm ơn đồ đệ ngươi ấy, nếu không phải là hắn, ta cũng sẽ không trở lại, hừ!
Trần Thiên Nguyên quay đầu nhìn về phía Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang:
- Hai vị cực khổ rồi!
- Chúng ta là đệ tử Thiên Lang Tông, tự nhiên toàn lực bảo vệ Thiên Lang Tông!
Hai người lắc đầu.
- Vương Khả đâu? Các ngươi nhìn thấy Vương Khả không?
Trương Chính Đạo lập tức lo lắng lao đến.
- Vương Khả?
Mọi người nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Đúng vậy, hắn đâu? Sẽ không chết chứ?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
Sắc mặt mọi người trầm xuống, Vương Khả chết?
- Có lẽ Vương Khả đã chạy trốn rồi!
Mạc Tam Sơn ở một bên cười lạnh nói.
Chết? Chết là tốt nhất! Hắn đã nhảy xuống thâm uyên! Có lẽ gặp mặt Long Cốt rồi, tỷ lệ tử vong rất lớn.
- Chạy trốn? Hả?
Trương Chính Đạo sững sờ, bỗng nhiên không lo lắng nữa.
Đúng vậy, không phải lúc đầu Vương Khả đang chạy trốn sao? Nói không chừng hắn đã thật sự chạy rồi.
- Sư tôn, đệ tử ở đây!
Đột nhiên một giọng nói từ nơi xa vang lên.
Chỉ thấy Vương Khả tỏ vẻ kinh ngạc đi tới.
- Tại sao? Tại sao mọi người đều đi hết vậy? Ta mới rời đi một lát mà!
Vương Khả kinh ngạc nhìn bốn phía.
Đám người lộ ra vẻ cổ quái, quả nhiên tên tai họa Vương Khả này, không dễ chết như vậy.
- Vương Khả, vừa rồi ngươi đi đâu vậy?
Trần Thiên Nguyên nhíu mày hỏi.
- Hừ, Vương Khả, vừa rồi ngươi chạy trốn phải không? Thấy Ma Giáo rút đi, lại mặt dày trở lại?
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
Giờ phút này Mạc Tam Sơn cũng lộ vẻ nghi hoặc, không phải ngươi rơi vào trong hang sâu của Long Cốt sao? Tại sao vẫn còn sống sót?
- Vừa rồi ta vào trong phòng Cung điện chủ, giờ mới đi ra!
Vương Khả giải thích nói.
- Ngươi đi ta về phòng làm gì?
Cung Vi trợn mắt tức giận nói.
- Hả, không phải chúng ta đã nói rồi sao?
Vương Khả nhìn về phía Cung Vi.
Đám người ngạc nhiên, nói xong rồi? Ngươi chạy vào phòng Cung Vi làm gì?
- Chúng ta nói xong cái gì? Vương Khả, ngươi nói năng bậy bạ gì đó?
Cung Vi trợn mắt nói.
Vương Khả lập tức nháy mắt với Cung Vi:
- Nói xong rồi, ngươi hiểu mà!
Đám người trừng mắt nhìn về phía hai người này, các ngươi làm vẻ bí hiểm gì vậy?