Thời điểm mọi người chống đỡ thương thế, muốn phòng ngự.
Đột nhiên, bầu trời có một luồng ánh sáng loé lên chiếu xạ xuống.
- Kiếm xuất!
Một tiếng hét to vang lên.
Chỉ thấy, một chuôi kiếm cương dài tới trăm trượng, từ trên trời giáng xuống, bay thẳng về phía Như Lai pháp tướng.
- Cái gì?
Ô Hữu Đạo biến sắc.
Nguyên thần pháp tướng thay đổi, bỗng nhiên năm đạo Như Lai Thần Chưởng hướng lên trời nghênh đón.
Kiếm chưởng chạm vào nhau.
- Oanh!
Một cơn bão lớn tán ra xung quanh, Như Lai pháp tướng càng bay ngược ra ngoài, lúc ở giữa không trung giống như bị kiếm lực xông phá thân hình, pháp tướng hao tổn, trong nháy mắt trở lại thể nội Ô Hữu Đạo.
Dư âm kiếm lực khổng lồ không ngừng lại, Ô Hữu Đạo bị cỗ kiếm lực khổng lồ này đánh ngược ra ngoài, ầm ầm đụng vào trên người Long Cốt.
- Oành!
Long Cốt vỗ một chưởng lên sau lưng Ô Hữu Đạo, mới giúp hắn đứng vững thân hình, dù vậy, Ô Hữu Đạo cũng bị trọng thương phun ra một ngụm máu tươi.
- Phốc! Ai?
Ô Hữu Đạo kinh hãi nói.
- Là tông chủ, tông chủ trở về!
Đột nhiên Mộ Dung Lục Quang vui mừng nói.
- Trần Thiên Nguyên? Làm sao, làm sao có thể? Làm sao một kiếm của ngươi lại mạnh như thế?
Tử Trọng Sơn cũng sợ hãi kêu lên.
- Trần Thiên Nguyên?
Nội tâm Chu Lâm cũng giật mình.
- Bái kiến tông chủ!
Đệ tử Thiên Lang Tông vui mừng nói.
- Bái kiến Thiên Lang tông chủ!
Đệ tử tiên môn chính đạo không ngừng reo hò nói.
Chỉ thấy, trên bầu trời có một vòng hạo nhật, Trần Thiên Nguyên đứng trong hư không, vừa vặn đưa lưng về phía hạo nhật, trong chớp nhoáng này, ánh nắng bao phủ xuống, quanh người Trần Thiên Nguyên như bắn ra ánh sáng vạn trượng, cầm kiếm đạp không bay đến giống như thiên thần.
- Nguyên Thần cảnh? Ngươi cũng vượt qua Huyền Quan Chi Kiếp, vượt qua Nguyên Anh cảnh?
Long Cốt trợn mắt kinh ngạc nói.
Trần Thiên Nguyên dậm chân đến Thiên Lang Tông, nhìn cảnh tượng thảm liệt chung quanh, nhíu chặt lông mày.
- Các vị, tại hạ đến chậm, tiếp theo, giao cho ta đi!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
Thời điểm nói chuyện, Trần Thiên Nguyên cũng không chào hỏi những người khác, mà bước ra một bước, bỗng nhiên dưới chân xuất hiện một đóa hoa sen kiếm khí, Trần Thiên Nguyên giống như một thanh lợi kiếm, bay thẳng đến chỗ Long Cốt.
- Hừ!
Long Cốt hừ lạnh một tiếng. Vung Thái Âm Quyền Trượng trong tay ra.
- Oanh!
Kiếm trượng chạm vào nhau, tạo ra gió bão ngập trời, khiến tất cả mọi người ở xung quanh lui lại một bước.
Nguyên Thần cảnh chi uy kinh khủng bực nào, chỉ thấy, tốc độ của hai người lưu lại từng đạo tàn ảnh, giống như trong nháy mắt xuất hiện hơn mười Trần Thiên Nguyên, hơn mười Long Cốt. Mấy trăm đạo kiếm cương nở rộ giống như kiếm liên, hắc khí tung hoành, bên trong có bạch cốt âm u xông ra.
Trong lúc nhất thời, hai người chiến đấu rời khỏi vị trí cũ, một đường bay về phía đông, nơi đi qua, sơn phong sụp đổ, đất đá bay tứ tung, bụi mù nổi lên bốn phía. Tiếng nổ không ngừng vang lên.
Chiến đấu kịch liệt khiến bụi mù bốc lên, người bình thường đã không còn thấy rõ bóng dáng hai người, nhưng tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh.
- Từ lúc nào? Trần Thiên Nguyên đột phá huyền quan từ lúc nào mà? Tại sao lại nhanh như vậy?
Sắc mặt Tử Trọng Sơn trở nên khó coi, nói.
Từng có lúc, Tử Trọng Sơn coi Trần Thiên Nguyên là cường giả ngang cấp, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ đến, bỗng nhiên hắn lại hung hăng bỏ rơi mình ở đằng sau.
- Vì sao Trần Thiên Nguyên vừa đột phá huyền quan, lại khủng bố như thế? Đây không phải thực lực mà người mới bước vào Nguyên Thần cảnh nên có, cái này không đúng! Ta cũng đã gặp người mới bước vào Nguyên Thần cảnh bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, nguyên thần pháp tướng của ta vẫn có thể chống đối một hồi đây, nhưng vì sao ở trước mặt Trần Thiên Nguyên, lại không chống đỡ được chút nào? Vì sao?
Vẻ mặt Ô Hữu Đạo cũng trở nên khó coi nói.
Giờ khắc này, chính ma không tiếp tục chiến đấu nữa, mà chờ đợi kết quả, chờ đợi Trần Thiên Nguyên và Long Cốt chiến đấu.
Tiếng nổ vang lên ở bốn phía, sơn phong sụp đổ.
Long Cốt giống như muốn phát tiết oán khí hơn một trăm năm nay, nên hết sức hung mãnh! Kiếm đạo của Trần Thiên Nguyên cũng giống như mặt trời ban trưa. Cứ như vậy, hai người đại chiến ròng rã một canh giờ.
Không biết có bao nhiêu sông núi bên ngoài Thiên Lang Tông bị hai người đánh phá, bụi mù mờ mịt, bản lĩnh hết sức cao cường.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, rốt cục hai người tách ra.
Trần Thiên Nguyên áo trắng như tuyết, đạp trên Thiên Lang Điện, một thanh trường kiếm đặt ở bên người, lạnh lùng nhìn về phía Long Cốt.
Long Cốt về trên khô lâu bảo tọa của mình, lạnh lùng nhìn về phía Trần Thiên Nguyên.
Hai người giống như bất phân thắng bại.
- Là ngươi?
Long Cốt trợn mắt nói.
- Hừ, Long Cốt? Thế mà ngươi lại trốn ra được? Xem ra, năm đó Thiên Lang Tông phong ấn ngươi không đủ nhiều!
Trần Thiên Nguyên cười lạnh nói.
- Ta nhớ ra ngươi rồi, trận đại chiến một trăm năm mươi lăm trước, mặc dù lúc ấy ta không biết tên của ngươi, nhưng ta nhớ được, lúc đó ngươi cũng là Nguyên Thần cảnh? Thực lực còn mạnh hơn so với bây giờ? Vì sao, ta cảm thấy tu vi ngươi trở nên yếu đi? Nhưng ngược lại, kiếm đạo của ngươi lại trở nên sắc bén như thế?
Long Cốt kinh ngạc nói.
- Cái gì?
Vô số người ỡung quanh quăng tới ánh mắt ngạc nhiên.
Một trăm năm mươi lăm trước, Trần Thiên Nguyên đã là Nguyên Thần cảnh? Điều này sao có thể?
- Trước kia ta học kiếm pháp của người khác, ngộ kiếm đạo của người khác, cũng đi con đường người khác từng đi qua! Nhưng cũng chính năm đó ta phát hiện, con đường của người khác có thể đi nhanh hơn, nhưng một ngày nào đó sẽ đi đến cuối cùng, chỉ có tự đi ra con đường của mình, mới có thể vĩnh viễn không có điểm dừng! Cho nên, ta đã phế công trùng tu, phế kiếm đạo trọng ngộ! Bắt đầu từ phàm nhân, làm lại từ đầu, ngộ ra kiếm đạo thuộc về ta, bước ra con đường tu tiên thuộc về ta! Tuy đường rất khó đi! Nhưng con đường ta tự mình mở ra mới là rộng rãi nhất!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Phế công trùng tu? Phế kiếm đạo trọng ngộ?
Rất nhiều người ở xung quanh đều hít vào một hơi khí lạnh.
Việc này cần có bao nhiêu nghị lực chứ, trong Thập Vạn Đại Sơn có mấy người có thể đạt tới Nguyên Thần cảnh? Vậy mà Trần Thiên Nguyên nói phế là phế? Còn đầu bắt đầu trọng ngộ kiếm đạo của mình?
- Ha ha ha ha, ngươi gọi là Trần Thiên Nguyên đúng không? Thật đúng là một nhân vật!
Long Cốt cũng rung động nói.
- Ta vừa mới phá huyền quan, bước vào Nguyên Thần cảnh, ngươi cũng chưa khôi phục đỉnh phong, tiếp tục đánh nữa, cũng chỉ là tốn thời gian, nếu không, hôm nay cứ như vậy đi? Ngày khác ta và ngươi tái chiến?
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
Long Cốt híp mắt, nhìn chằm chằm Trần Thiên Nguyên trầm mặc một hồi lâu, mới nặng nề nói:
- Hừ, vừa mới đột phá huyền quan? Tốt, ta cho ngươi cơ hội quen thuộc Nguyên Thần cảnh!
Không đánh?
Đệ tử hai bên đều trợn to mắt, tại sao lại không đánh nữa? Chúng ta tử thương nhiều người như vậy, lại không đánh nữa sao? Vì sao chứ?