Làm sao Vương Khả có thể nghĩ đến, bản thân vừa tiến vào địa lao, đã gặp được Mạc Tam Sơn và phân thân Ô Hữu Đạo nói chuyện phiếm chứ?
- Vận khí hôm nay thật đúng là xui xẻo!
Vương Khả tỏ vẻ phiền muộn.
Vương Khả muốn lặng lẽ rời khỏi địa lao, đáng tiếc Mạc Tam Sơn quá cảnh giác, bỗng nhiên phát hiện động tác của Vương Khả, ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, phản ứng duy nhất của Vương Khả, chính là ra tay trước thì chiếm được lợi thế!
Vương Khả ném thần khí đập mũi, Đại La Kim Bát ra, sau đó quay đầu bỏ chạy, Đại La Kim Bát đập xong sẽ tự động bay trở về trong tay Vương Khả, căn bản không cần Vương Khả tốn công.
- Vương Khả, đứng lại cho ta!
Ô Nha kêu gào ở sau lưng.
- A, cái mũi của ta, Vương Khả, ta muốn giết ngươi!
Mạc Tam Sơn gào thét ở sau lưng.
Đáng tiếc, Vương Khả chính là chuyên gia chạy trốn, chớp mắt, đã chạy ra khỏi sơn động, tiến vào bên trong sương mù.
Vừa vào bên trong sương mù, Vương Khả lập tức an toàn, mẹ nó, ngay cả Chu Hồng Y cũng có thể lạc đường, các ngươi còn đuổi cái rắm!
Vương Khả cầm Đại La Kim Bát, đang muốn nói may mà mình trốn vào sương mù.
Thì đột nhiên một nắm đấm xuất hiện ở dưới bụng Vương Khả.
- Oanh!
Giống như có một viên đạn pháo đập vào phần bụng Vương Khả, một tiếng ầm vang lên, chấn động cho đất đá ở bốn phía đều vỡ nát.
Vương Khả ngơ ngác!
Tình huống gì vậy? Nắm đấm từ đâu tới? Tại sao lại đánh lên bụng của ta? Một quyền thật khinh khủng!
Vương Khả mờ mịt. Mà người đàn ông đánh Vương Khả một quyền cũng ngơ ngác!
Người đánh Vương Khả một quyền, không phải ai khác, mà chính là Chu Lâm.
Chu Lâm vốn theo Mạc Tam Sơn đối kháng đệ tử Ma Giáo, nhưng ở dưới sương mù, rất nhiều người bị lạc đường, bị phân tán ra, có vài chỗ còn nổi lên đại chiến.
Nhưng Chu Lâm phát hiện, bỗng nhiên Mạc Tam Sơn lén lén lút lút rời khỏi đám người.
Mạc Tam Sơn đại biểu Tây Lang Điện, phụ trách Ô Hữu Đạo và đệ tử Ma Giáo, tại sao hắn lại lặng lẽ rời đi chứ?
Người khác không chú ý Mạc Tam Sơn, nhưng Chu Lâm chú ý.
Trong hoàn cảnh sương mù này, Chu Lâm cũng không biết phương hướng, nhưng trong đầu có một cái ý niệm, đó chính là lặng lẽ đi theo Mạc Tam Sơn. Lần này đi theo, liền đến lối vào địa lao.
Mạc Tam Sơn hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, liền dẫn tới một con quạ. Hai người tiến vào địa lao.
Chu Lâm đứng ở cửa địa lao, do dự nửa ngày, không dám đi vào.
- Hai người Ô Hữu Đạo, Mạc Tam Sơn này lại có quan hệ sao?
Chu Lâm biến sắc.
Chu Lâm vừa dùng phương thức liên lạc của mình liên lạc Sắc Dục Thiên, vừa giám thị cửa vào địa lao.
Nhưng rất nhanh, lại có một người tới.
- Vương Khả?
Chu Lâm sợ hãi kêu lên.
Không phải lần này mình tới đây là vì muốn cùng thúc tổ Sắc Dục Thiên bắt Vương Khả, đoạt lại Đại La Kim Bát sao? Vương Khả đến? Ta còn quan tâm cái khác làm gì?
Chu Lâm đang muốn nhào về phía Vương Khả, lại nhìn thấy, Vương Khả cũng tiến vào địa lao.
Trong nháy mắt Chu Lâm ngẩn ra.
- Tình huống gì vậy? Trong sơn động này có cái gì? Tại sao tất cả đều đi vào vậy?
Chu Lâm tỏ vẻ kỳ quái.
Đây không phải là đại chiến chính ma sao? Mạc Tam Sơn, Vương Khả, phân thân Ô Hữu Đạo, các ngươi đi vào đó làm gì? Có thể có chút tinh thần trách nhiệm của lãnh đạo chính ma chi chiến hay không?
Chu Lâm muốn đi vào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chờ thúc tổ Sắc Dục Thiên đến đã.
Thời khắc Chu Lâm đang kiên nhẫn chờ đợi, chợt thấy, Vương Khả từ trong sơn động chạy ra ngoài.
- Ý gì? Bên trong xảy ra chuyện gì sao? Tại sao Vương Khả kinh hoảng như vậy?
Chu Lâm kinh ngạc nói.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, còn phản ứng của Chu Lâm vẫn cực kỳ nhanh nhạy, hắn không chút do dự lập tức nhào tới.
- Thực sự là trời cũng giúp ta, Vương Khả, bây giờ xem ngươi chạy đi đâu, ta muốn một quyền, khiến ngươi mất đi năng lực hành động, tốt nhất phế bỏ ngươi!
Chu Lâm trợn mắt nói.
Chu Lâm không có hạ sát thủ, bởi vì hắn muốn bắt sống Vương Khả. Dưới tình huống đánh lén, cộng thêm tốc độ Nguyên Anh cảnh, lập tức đánh vào phần bụng Vương Khả.
Cứ tưởng rằng, Vương Khả sẽ bị một quyền của mình đánh bay, ít nhất nôn mấy ngụm máu, co rút trên mặt đất, mất đi tất cả lực lượng.
Nhưng chuyện này là sao?
Vì sao một quyền đánh vào phần bụng Vương Khả, Vương Khả ngay cả động cũng không động?
Chẳng lẽ? Vừa rồi ta không dùng lực? Không có khả năng! Vì để tránh nhiều chuyện, ta đã cố ý dùng một đấm mạnh nhất! Ít nhất nội phủ Vương Khả cũng phải trọng thương mới đúng, vì sao hắn không có việc gì?
Giờ phút này Vương Khả cũng ngơ ngác, tại sao ta đang chạy lại có một nắm đấm bắn ra? Còn cung cấp cho ta lực lượng khổng lồ như thế?
- Chu Lâm? Ngươi bị bệnh à!
Vương Khả trừng mắt tức giận nói.
Chu Lâm biến sắc, sau khi kinh hoảng, tiếp tục đánh ra một quyền.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt Vương Khả lập tức tối tăm.
- Ngươi bị bệnh tâm thần à, còn đánh nữa?
Vương Khả bi phẫn mắng chửi.
Sau khi mắng to, liền ném Đại La Kim Bát trong tay ra.
Mặt đối mặt, khoảng cách lại gần như vậy, Đại La Kim Bát căn bản sẽ không đập trượt.
- Oanh!
- Á!
Chu Lâm lập tức ôm lấy cái mũi chảy máu, lui lại hai bước.
- Vương Khả, tại sao ngươi không bị gì?
Chu Lâm che mũi sợ hãi kêu lên.
- Bành!
Bên ngoài thân thể Vương Khả phóng ra một cỗ khí lưu.
- Kim Đan cảnh đệ tứ trọng? Trọc chân nguyên đã hoàn toàn biến thành màu xám! Cmn! Chu Lâm, ngươi không đi đối phó đệ tử Ma Giáo, ngươi đánh lén ta làm gì? Ngươi đánh lén ta làm gì? Lão Tử bị ngươi hại chết rồi!
Vương Khả quát.
Sau khi hét to, Vương Khả lại cầm Đại La Kim Bát nhào tới đánh Chu Lâm. Chu Lâm mở ra không môn, ánh mắt sáng lên mới nhìn rõ là Đại La Kim Bát, kích động đi cướp.
- Oanh!
- Á!
Chu Lâm che mũi lui về phía sau lần thứ hai. Cái Đại La Kim Bát này, còn biết nửa đường tăng tốc?
- Vương Khả, ngươi dám đánh lén ta!
Chu Lâm căm hận nói.
- Là ngươi đánh lén ta mà, mẹ nó, ngươi bị bệnh à, ngươi muốn làm gì?
Vương Khả buồn bực mắng.
- Đưa Đại La Kim Bát cho ta!
Chu Lâm căm hận nói.
- Không phải ta vừa mới cho ngươi hai lần sao? Ngươi không giữ được!
Vương Khả nói ra.
Chu Lâm: “. . .
Chu Lâm che mũi, hung tợn nhìn về phía Vương Khả.