Bất Diệt Thần Vương

Chương 652: Chạy lung tung có thể chạy đúng rồi? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đi vào sao?

Vương Khả chần chờ một chút.

Bây giờ đúng là thời cơ tốt, bởi vì tất cả mọi người đều chú ý đến đại chiến, còn ai để ý tới địa lao. Nhưng bây giờ mình đang chạy trốn, thời gian cấp bách, không chạy trốn nữa?

Sau khi khó khăn lựa chọn một hồi, Vương Khả thở dài.

- Mẹ nó, đã trì hoãn bao nhiêu thời gian? Làm sao có thể lật lọng chuyện đã hứa với Long Ngọc chứ? Ta đi vào, ném mấy thứ kia xuống huyệt động, rồi lập tức đi ra, chắc là kịp!

Vương Khả cắn răng.

Vương Khả bước chân đi vào cửa địa lao.

Cửa địa lao đang đóng, nhưng không có thủ vệ, hiển nhiên Thiên Lang Tông đang ở thời khắc nguy hiểm, làm sao có thể có người ở đây?

Vương Khả bước vào địa lao, bước chân gấp rút, đi thẳng đến chỗ sâu, tù phạm trong địa lao đã sớm không thấy, Vương Khả nhanh chóng đi tới, nghĩ tốc chiến tốc thắng, thế nhưng đi được một nửa, Vương Khả lại dừng lại.

- Có người?

Vương Khả sững sờ.

Tại sao lúc này trong địa lao có thể có người?

Vương Khả ngừng thở, nép vào tường nhìn tới, quả nhiên phía dưới một viên dạ minh châu nơi xa, đang có một bóng người đứng.

- Mạc Tam Sơn?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Đây là thời điểm chính ma chi chiến hung mãnh nhất, Mạc Tam Sơn không đi đánh nhau, đến địa lao này làm gì? Có chút danh dự Thiên Lang Tông nào không vậy?

- Không đúng, con quạ kia, là phân thân của đệ nhất đường chủ Ô Hữu Đạo?

Đột nhiên con ngươi Vương Khả co rụt lại.

Dường như cách đó không xa, có một con quạ đậu trên hình cụ, đang nói chuyện với Mạc Tam Sơn.

- Ô Hữu Đạo, nơi này không có người, yên tâm!

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

- Mạc Tam Sơn, ngươi tìm ta, là vì nhìn thấy Ma Tôn quá mạnh mẽ, sợ hãi nên muốn tìm cho ngươi một đường lui sao?

Ô Nha cười lạnh nói.

- Không phải để lại một đường lui, mà là muốn làm một trận giao dịch với ngươi mà thôi!

Mạc Tam Sơn bình tĩnh nói.

- Giao dịch? Ha ha ha, giao dịch gì? Ngày xưa ngươi ở Long Môn đại hội phản bội Ma Tôn, ngươi cho rằng, Ma Tôn sẽ tha thứ cho ngươi sao?

Ô Nha khinh thường nói.

- Vậy ngươi có ý gì? Ngươi muốn ta giúp ngươi đi linh sơn, ngăn cản Cung Vi điều khiển Cửu Tiêu Thiên Lôi Tru Ma Trận sao? Không, theo ta thấy thì ngươi cũng không hy vọng Ma Tôn có thể độ kiếp thành công!

Mạc Tam Sơn cũng khinh thường nói.

- Hừ?

Ô Nha lạnh lùng nhìn về phía Mạc Tam Sơn.

- Ngươi đừng lấy Ma Tôn uy hiếp ta, chính ngươi cũng không vâng theo Ma Tôn, nói những cái này có ý nghĩa sao? Ta chỉ cần ngươi nói một câu, ngộ nhỡ Ma Tôn độ kiếp thành công, ngươi có nguyện ý thả ta một con đường sống hay không!

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

- Ha ha ha, ngươi đang cầu xin ta?

Ô Nha cười nói.

- Không phải cầu xin ngươi, mà là giao dịch với ngươi, cùng lắm thì cá chết lưới rách, nếu ta rơi vào trong tay Ma Tôn, ta cũng sẽ lôi ngươi ra, ngươi đối với lần xuất binh này, căn bản không có xuất lực, rõ ràng ngươi có thể thông qua ta ngăn cản Cung Vi, nhưng ngươi không làm, mặc cho Ma Tôn tiếp nhận phong hiểm ngập trời!

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

Ô Nha híp mắt nhìn về phía Mạc Tam Sơn.

- Rất đơn giản, ta chạy đi, không phải ngươi cũng bình an sao? Lại nói, mấy năm nay ta và ngươi hợp tác nhiều lần! Ta còn rất nhiều sự tình có thể bẩm báo Ma Tôn!

Mạc Tam Sơn cười nói.

Ô Nha trầm mặc một hồi, tiếp theo cười lạnh nói:

- Được, nếu như Ma Tôn độ kiếp thành công, ta sẽ mở một mặt lưới cho ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta làm một chuyện!

- Ồ?

Mạc Tam Sơn hiếu kỳ nói.

- Ta muốn Vương Khả!

Ô Nha trầm giọng nói.

- Vương Khả?

Lông mày Mạc Tam Sơn nhíu lại.

- Không sai, ngươi giúp ta tìm Vương Khả, bây giờ sương mù nổi lên bốn phía, huyễn trận mê thần, ngươi quen thuộc địa hình Thiên Lang Tông, ngươi có thể tìm được Vương Khả, ta muốn Vương Khả, ta muốn Đại La Kim Bát của hắn, giúp ta tìm tới hắn!

Ô Nha trầm giọng nói.

Mạc Tam Sơn híp mắt trầm tư một chút:

- Được, một lời đã định!

- Ha ha ha ha, tốt!

Ô Nha cũng cười to nói.

Vương Khả cách đó không xa, vẻ mặt cứng đờ, mẹ nó chứ, hai lão già các ngươi coi ta là dê béo hay sao? Muốn ăn liền ăn, muốn đưa thì đưa.

Đúng lúc Vương Khả đang tức giận, đột nhiên Mạc Tam Sơn cảnh giác.

- Ai?

Mạc Tam Sơn biến sắc nhìn lại.

Nhưng chỉ thấy, một cái chén kim sắc lớn đập tới mặt.

- Thứ gì?

Mạc Tam Sơn sững sờ dùng tay bắt.

Trong nháy mắt chén kim sắc tăng tốc độ, lập tức nện lên mũi sống Mạc Tam Sơn.

- Oanh!

- Á!

Mũi Mạc Tam Sơn bị nện đứt, lập tức hét lên một tiếng đau đớn, ngồi xổm xuống.

Còn cái chén vàng kia lại nháy mắt bay trở về.

- Vương Khả?

Đột nhiên Ô Nha sợ hãi kêu lên.

Chỉ thấy, Vương Khả cầm Đại La Kim Bát ở nơi xa, đông đông chạy trốn.

- Mạc Tam Sơn, mau đuổi theo, là Vương Khả!

Ô Nha lập tức vỗ cánh vui vẻ đuổi tới.

- Vương Khả? Ngươi tự tìm cái chết!

Mạc Tam Sơn che mũi đau đớn gào thét.

Mạc Tam Sơn chịu đựng máu mũi phun ra, lập tức đuổi theo.

Vương Khả chạy rất nhanh, có thể không nhanh sao? Hai người này muốn cướp chén vàng của mình! Mẹ kiếp, đều không phải là đồ tốt!

- Bành!

Vương Khả chạy ra khỏi địa lao, tiến vào bên trong sương mù, lập tức bị sương mù che phủ thân hình, lần này an toàn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)