Vương Khả lập tức kêu lên.
Giờ phút này hai mắt Chu Hồng Y đã phun ra lửa, chỉ muốn nện người.
Chính Chu Hồng Y cũng không rõ tình cảm của mình với Tử Bất Phàm, nhưng không rõ là vấn đề của không rõ, nếu có người muốn dùng thủ đoạn hèn hạ đi vũ nhục Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y tuyệt không để yên! Đây là nghịch lân của Chu Hồng Y!
- Điền Chân, ngươi tự tìm cái chết!
Chu Hồng Y hét lớn một tiếng nhào tới.
- Chu Hồng Y, tại sao ngươi lại ở nơi này?
Điền Chân sợ hãi kêu lên.
- Ầm ầm!
Lực lượng khổng lồ của Chu Hồng Y lập tức đánh lên người Điền Chân.
- Phốc!
Điền Chân phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài. Chu Hồng Y bị Vương Khả kéo lên lửa giận, làm sao nguyện ý bỏ qua như vậy? Vương Khả nói không sai, để ngươi sống sót, ngươi sẽ đi vũ nhục Tử Bất Phàm, ta có thể để ngươi sống sót sao?
- Giết!
Chu Hồng Y hét lớn một tiếng.
- Vì sao, chờ một chút! A!
Điền Chân la lên.
- Ầm ầm!
Nơi xa một mảnh nổ vang.
Vương Khả đứng ở trong sương mù, vẻ mặt kinh ngạc:
- Chu Hồng Y, quả nhiên ngươi có tâm tư với Tử Bất Phàm, hận thù này giá trị, thật là kinh khủng!
Thán phục thì thán phục, nhưng bỏ chạy thì vẫn phải bỏ chạy!
Vương Khả quay đầu xông vào bên trong sương mù, muốn nhanh chóng chạy khỏi chỗ thị phi này, về phần chiến đấu giữa Chu Hồng Y và Điền Chân? Liên quan gì đến ta!
Vương Khả chạy nhanh ở trong sương mù dày đặc.
Chạy được một lúc, Vương Khả lại lạc đường!
- Mẹ nó, chỗ này không phải phía đông Thiên Lang Tông sao? Tại sao chạy lâu như vậy, còn không có đi ra ngoài?
Vương Khả buồn bực nói.
Thời điểm Vương Khả chạy thở hồng hộc, ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên một bóng người nhích tới gần.
- Ui, ta nói là ai đây, tại sao lại chạy vòng quanh một tòa núi lớn hơn năm mươi vòng? Hoá ra là Vương Khả, ngươi đang chơi cái gì vậy?
Thanh âm giễu cợt của một nữ tử truyền đến.
- Cái gì? Ta chạy vòng quanh một tòa núi lớn hơn năm mươi vòng?
Vương Khả mờ mịt nói.
Mẹ nó, ta lạc đường, mê thành như vậy sao?
Vương Khả ngẩng đầu, nhìn về phía tiếng nói vừa rồi.
- Tử Bất Phàm?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
Hôm nay là ngày đen đủi hay sao? Mà cứ đụng phải đại lão Ma Giáo vậy!
- Hừ, Vương Khả ngươi vẫn còn nhận ra ta sao? Đến tốt lắm, đúng lúc Ma Tôn hạ lệnh, bảo chúng ta bắt ngươi lại, hừ, phản bội Ma Giáo, xem hôm nay ngươi giải thích với Ma Tôn thế nào!
Tử Bất Phàm tỏ vẻ lạnh lẽo nói.
Vương Khả:
“. . .
Người đến không thiện!
- Tử đường chủ, trước đó không lâu ta đã cứu ngươi ở dưới địa cung!
Vương Khả lập tức bấu víu quan hệ, nói.
- Đánh rắm, ngươi cứu tỉnh ta, nhưng lúc đó ngươi đút cái gì vào trong miệng ta? Ngươi biết không? Ta súc miệng ròng rã ba ngày ba đêm miệng, cũng không có rửa sạch mùi hôi thối kia!
Tử Bất Phàm trợn mắt phẫn nộ nói.
- Tử đường chủ, làm người phải giảng lương tâm! Mặc dù thối một chút, nhưng ít nhất khiến ngươi không bị lão tiểu tử Điền Chân kia vũ nhục, ta công lớn hơn tội!
Vương Khả lập tức đáp lại.
- Hừ, công là công, tội là tội! Vì công lao của ngươi, ta sẽ xin Ma Tôn cho ngươi được toàn thây! Nhưng vì tội của ngươi, ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt! Ngươi phản bội Ma Tôn, phản bội Ma Giáo, đáng chết!
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Tử đường chủ, ngươi hiểu lầm ta rồi! Ta không có phản bội!
Vương Khả lập tức nói.
- Ha ha, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn mặt mũi cãi sao?
Tử Bất Phàm trợn mắt khinh thường nói.
- Là thật, Chu Hồng Y có thể chứng minh cho ta!
Vương Khả lập tức nói.
- Chu Hồng Y?
Tử Bất Phàm nhắm hai mắt lại.
- Đúng vậy, không những thế, vì tình cảm của ngươi và Chu Hồng Y, ta đã rất lao tâm khổ tứ! Ngươi không biết, vì tác hợp cho hai người các ngươi, ta ngay cả chính ma chi chiến cũng không tham gia, ta đã khuyên Chu Hồng Y rất lâu, để hắn đến tìm ngươi!
Vương Khả lập tức nói.
- Chu Hồng Y tới tìm ta làm gì?
Tử Bất Phàm trợn mắt nói.
- Còn không phải do lão tiểu tử Điền Chân kia sao, tâm địa gian trá của hắn đối với ngươi không chết, còn xúi giục ca ca ngươi tới bắt ngươi, nghe nói, Điền Chân đã chuẩn bị xong xuân dược, chỉ chờ ca ca ngươi xuất hiện, sau đó lừa ngươi bắt ngươi mang đi, Điền Chân sẽ tiếp tục cho ngươi ăn xuân dược, để đạt được mục đích xấu xa của hắn!
Vương Khả không ngừng giội nước bẩn cho Điền Chân.
- Ngươi nói cái gì? Hắn và Tử Trọng Sơn muốn đến gạt ta? Bắt ta đi? Sau đó tiếp tục hạ xuân dược đối với ta?
Tử Bất Phàm nhíu mày trầm giọng nói.
- Đương nhiên, ta và Chu Hồng Y đều biết, Chu Hồng Y được ta một khuyên, muốn đến cứu ngươi trước!
Vương Khả lập tức nói.
- Ngươi nói, Chu Hồng Y tới cứu ta?
Tử Bất Phàm lập tức vui mừng trong lòng.
- Đương nhiên, ta khuyên mà! Chu Hồng Y nghe nói ngươi gặp nguy hiểm, không nói hai lời liền đến! Ta bị oan uổng, Chu Hồng Y có thể chứng minh! Ngươi cũng là người không có lương tâm, ta không cần mạng tác hợp cho ngươi và Chu Hồng Y, ngươi còn hiểu lầm ta, muốn ta chết?
Vương Khả trợn mắt nói.
Tử Bất Phàm lập tức thu hồi sát khí, trên mặt lộ ra vẻ do dự nhìn về phía Vương Khả, chẳng lẽ ta thực sự hiểu lầm hắn?
- Chu Hồng Y ở đâu?
Tử Bất Phàm hiếu kỳ nói.
- Trên đường đi tới, gặp mai phục của Điền Chân! Bây giờ đang ác đấu với Điền Chân!
Vương Khả lập tức nói.
- Cái gì? Điền Chân mai phục Chu Hồng Y?
Tử Bất Phàm lập tức lửa giận ngút trời.
- Đáng thương Chu Hồng Y một lòng say mê, không để ý tới an nguy, cũng không biết có trúng gian kế của Điền Chân và Tử Trọng Sơn hay không, haiz! Hi vọng hắn không sao!
Vương Khả thở dài nói.
Tử Bất Phàm lại lửa giận trùng thiên. Cái gì mà hi vọng hắn không có việc gì?
- Người ở đâu? Bọn họ ở đâu? Ngươi dẫn ta đi!
Tử Bất Phàm gào thét lập tức mang theo Vương Khả.
Vương Khả:
“. . .
Tại sao các ngươi lại giống nhau như vậy, cứ nhất định phải mang ta đi làm gì? Bản thân tự đi không được sao?