Chu Hồng Y mang theo Vương Khả nhảy một hồi ở trong sương mù dày đặc!
- Ta đã đưa ngươi đưa đến gần khu phía đông Thiên Lang Tông, hiện tại đi bên nào?
Chu Hồng Y nhìn Vương Khả.
Vương Khả:
“. . .
Nếu ta biết đường, ta còn đụng trúng họng súng của ngươi sao?
- Ta đang hỏi ngươi đấy, Tử Bất Phàm ở hướng nào?
Chu Hồng Y trợn mắt nói.
- Ta, ta cũng không biết!
Vương Khả cười khổ nói.
Chu Hồng Y:
“. . .
Ngươi cũng không biết? Vậy tìm như thế nào? Ngươi đang đùa giỡn ta sao?
- Ta không quá quen thuộc địa hình Thiên Lang Tông!
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nói.
Chu Hồng Y:
“. . .
Sự nhẫn nại của ta có hạn, mặt mũi Chu Hồng Y tràn đầy sát khí nhìn về phía Vương Khả.
- Nếu không, chúng ta kêu lên, nói không chừng Tử Bất Phàm có thể nghe thấy chúng ta kêu đấy?
Vương Khả mong đợi hỏi.
Chu Hồng Y sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, ngươi muốn hô lên tìm Tử Bất Phàm? Vậy chúng ta đi cứu Tử Bất Phàm làm gì?
Tử Bất Phàm có thể bị gọi qua sao? Ngộ nhỡ thật sự gọi qua, nàng hỏi ngươi đang làm gì, ngươi nói thế nào?
- Chu đường chủ, đừng có gấp, ngươi đừng vội, ngươi không tiện hô, thì để ta tới hô, được không? Chúng ta đều là tới cứu Tử Bất Phàm, dù sao cũng nên kiên nhẫn một chút?
Vương Khả khuyên Chu Hồng Y.
Kiên nhẫn cái rắm, hiện tại Chu Hồng Y rất muốn đánh chết Vương Khả, mẹ kiếp, không phải ngươi khoác lác nằm rõ Thiên Lang Tông sao? Ngay cả địa hình Thiên Lang Tông cũng không nhận ra? Ngươi nằm vùng cái búa gì!
Cứ như vậy, mặt mũi Chu Hồng Y tràn đầy sát khí nhìn Vương Khả, chờ Vương Khả 'gọi người' !
Việc đã đến nước này thì còn có thể làm gì? Bản thân thổi phồng lên, cho dù ngậm nước mắt cũng phải tiếp tục!
- Này, Tử Bất Phàm, Điền Chân, các ngươi ở đâu vậy, mau tới đây đi!
Bỗng nhiên Vương Khả kéo căng cuống họng hô lên.
Thanh âm to rõ, cho dù trên bầu trời có âm thanh sấm sét do Ma Tôn độ kiếp, thì nó cũng truyền khắp mấy cái sơn cốc.
Chu Hồng Y ở bên cạnh sầm mặt đen lại, nhìn về phía Vương Khả, mẹ nó, ngươi thật sự hô sao?
- Tử Bất Phàm, mau tới đây, cẩn thận con rùa Điền Chân, Điền Chân...!
Vương Khả kéo căng cuống họng tiếp tục hô.
Chu Hồng Y không nhìn nổi, mẹ nó, thật mất thể diện. Chu Hồng Y không tự chủ, thối lui ra một khoảng cách, tách biệt với Vương Khả.
Vương Khả quan sát, hả, Chu Hồng Y đi ra? Quá tốt rồi, có phải ta tiếp tục hô thì hắn sẽ đi xa một chút hay không? Sau đó ta sẽ có thể chạy trốn?
- Điền Chân! Ta ở chỗ này! Mau tới đây!
Vương Khả tiếp tục hô hào.
Hô một hồi.
- Bành!
Đột nhiên có một bóng người từ nơi xa nhảy tới.
Chu Hồng Y ở bên trong sương mù, cách đó không xa biến sắc, gặp quỷ rồi, thật sự bị ngươi gọi tới?
Vương Khả cũng giương mắt nhìn người chợt đến này:
- Điền Chân? Sao ngươi lại tới đây?
Ta chỉ tùy tiện hô mấy câu, tại sao ngươi lại đến?
Điền Chân cũng làm ra vẻ cổ quái nhìn về phía Vương Khả, sương mù nổi lên bốn phía, chính mình cũng không hiểu tại sao lại lạc đường, nhưng mà ai biết, bỗng nhiên có người gọi tên mình, mình vừa chạy đến, thì hoá ra lại là Vương Khả?
- Ta sao lại tới đây? Không phải ngươi gọi ta sao? Vương Khả, ngươi gọi ta làm gì?
Điền Chân tỏ vẻ nghi ngờ nhìn xung quanh.
Bốn phía dày đặc sương mù, hơn nữa Chu Hồng Y đã rời khỏi một khoảng cách, thần thức không cách nào quét, tự nhiên hắn không nhìn thấy Chu Hồng Y.
- À, ta gọi ngươi . . . !
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái, nhất thời không biết giải thích như nào.
- Không phải ngươi mang theo đệ tử các đại tiên môn, đi đối phó đường khẩu của Chu Hồng Y sao? Tại sao ngươi ở nơi này? Người của ngươi đâu?
Điền Chân kinh ngạc nói.
Vương Khả:
“. . .
- Ta hiểu rồi, ngươi cũng lạc đường?
Đột nhiên ánh mắt Điền Chân sáng lên.
- Hả!
Mặt Vương Khả lộ vẻ kỳ quái.
Ngươi bảo ta giải thích thế nào?
- A, ha ha ha, lạc đường hay, lạc đường tốt, Vương Khả, lần trước ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, lần này ngươi rơi vào trong tay ta, thì dừng có trách ta!
Điền Chân lộ vẻ dữ tợn.
- Ngươi muốn làm gì?
Vương Khả biến sắc.
- Làm gì? Hừ, nên tính toán nợ nần giữa chúng ta rồi, Vương Khả, ngươi hại ta nhiều lần như vậy, lần này, ta muốn ngươi chết! Dù sao hiện tại cũng không ai biết cả, cứ coi như đệ tử Ma Giáo giết ngươi đi, ha ha ha, đúng rồi, ngươi còn đoạt hết tất cả đồ đạc bên trong địa cung của ta nữa, kim vũ mao, Đại La Kim Bát đều ở trên người ngươi đúng không, ta giết ngươi, tất cả đều là của ta!
Điền Chân tiến từng bước về phía Vương Khả.
Nhưng Vương Khả không sợ, bởi vì, bên trong sương mù dày đặc có Chu Hồng Y đang đứng.
- Lần trước ở địa cung? Ngươi đang nói, lần ngươi hạ xuân dược cho Tử Bất Phàm, bị ta phá hư kia sao?
Vương Khả cũng lớn tiếng nói.
Vương Khả đang nói cho Chu Hồng Y nghe.
- Hừ, nhắc đến lần kia, ta liền tức giận, vì lấy được sư muội, ta đã tốn hai trăm vạn cân linh thạch, mới mua được Hồng Loan Mê Tâm Tán, hai trăm vạn cân linh thạch đấy, vốn sắp tới tay, kết quả, lại bị ngươi hủy đi! Làm hại ta không những không đoạt được sư muội, còn bị nàng thù hận, ngươi chết một vạn lần cũng không đủ!
Điền Chân lộ vẻ dữ tợn nói.
Vương Khả lại lộ ra vẻ hưng phấn, quá tốt rồi, ta cũng chỉ muốn ngươi nói ra.
- Ta chỉ là không nhìn được ngươi làm nhục phụ nữ, ngươi hết lần này đến lần khác dùng thủ đoạn hạ lưu với Tử Bất Phàm, ngươi hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!
Vương Khả mắng.
Điền Chân sững sờ, ta đang thảo luận làm sao giết chết ngươi, tại sao ngươi lại chú ý chuyện lần trước như thế?
- Hèn hạ thì sao? Vô sỉ thì sao? Hạ lưu lại như thế nào? Hôm nay ngươi trốn được sao?
Điền Chân lạnh lùng nói.
- Hừ, Điền Chân, ngươi sẽ vĩnh viễn sẽ không lấy được Tử Bất Phàm, ta cho ngươi biết, mộng đẹp của ngươi tan vỡ, ngươi dám đánh chủ ý với Tử Bất Phàm, ngươi sẽ gặp báo ứng!
Vương Khả quát mắng.
Điền Chân tỏ vẻ kỳ quái, hôm nay tên Vương Khả này làm sao vậy? Nói chuyện toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia, chúng ta tiếp tục trò chuyện về vấn đề này sao?
- Hừ, không cần ngươi để ý chuyện của ta và sư muội, ngươi nên suy nghĩ cho chính ngươi đi, hừ, sớm muộn gì sư muội cũng là người của ta!
Điền Chân dữ tợn muốn tiến lên.
Lại thấy Vương Khả quay đầu bỏ chạy.
- Chạy, ngươi chạy được sao? Ha ha ha!
Điền Chân dữ tợn nhào tới.
Nhưng xông qua một mảnh sương mù, lại thấy được một người. Còn Vương Khả thì trốn sau lưng người kia.