Chu Hồng Y cười lạnh nói.
- Ngươi không biết đâu? Trước đó không lâu Điền Chân Kim Ô Tông, đã hạ xuân dược với Tử Bất Phàm, muốn vũ nhục Tử Bất Phàm! Lúc ấy thiếu chút nữa đã được như ý, nếu không phải ta ở hiện trường, chỉ sợ Tử Bất Phàm đã không thể vì ngươi mà thủ thân như ngọc nữa!
Vương Khả lập tức phẫn hận nói.
- Ngươi nói cái gì? Điền Chân hạ xuân dược với Tử Bất Phàm?
Đột nhiên Chu Hồng Y sầm mặt lại.
Vương Khả thấy ánh mắt Chu Hồng Y bỗng nhiên biến hóa, liền biết có hiệu quả, mẹ nó, ngoài miệng thì nói không có quan hệ với Tử Bất Phàm, nhưng vừa nghe thấy chuyện này, đã phản ứng như thế, quả nhiên khẩu thị tâm phi!
- Đương nhiên, lúc trước Tử Bất Phàm bắt ta, đã đến địa cung bí mật của Điền Chân, việc này . . . !
Vương Khả miêu tả chuyện lúc trước sinh động như thật.
Theo Vương Khả miêu tả, quả nhiên lực chú ý của Chu Hồng Y bị dời đi hoàn toàn, trong lúc nhất thời, con ngươi bắn ra một cỗ sát khí ngút trời.
- Vương Khả, ngươi sẽ không gạt ta chứ?
Chu Hồng Y lạnh lùng nói.
- Tử Bất Phàm không nói cho ngươi biết chuyện này? Á, là ta lắm mồm!
Vương Khả lập tức làm ra vẻ hối hận.
- Mẹ nó, ta hỏi ngươi, có phải thật như vậy hay không!
Chu Hồng Y tức giận nói.
- Không phải thật? Ta có thể ở trước mặt Tử Bất Phàm, Điền Chân đối chất! Không tin, ngươi dẫn ta đi tìm bọn hắn!
Vương Khả lập tức dùng giọng điệu kiên quyết nói.
Chu Hồng Y thở sâu, đè lửa giận trong lòng xuống:
- Được, ta đã nhớ kỹ ngươi giúp Tử Bất Phàm một lần, yên tâm, nếu Ma Tôn muốn giết ngươi, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi lưu lại toàn thây!
- Không phải chứ, việc này còn chưa có đi qua, ngươi không biết đám người Tử Trọng Sơn, Điền Chân Kim Ô Tông và Mộ Dung Lục Quang đang đối phó Tử Bất Phàm sao, ngươi đã quên rồi à? Điền Chân mà tới...!
Vương Khả lo lắng nói.
- Vậy thì thế nào? Tử Bất Phàm cũng có chuẩn bị, không nhất định sẽ thua!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Ta chính là muốn nói cho ngươi biết, hai ngày trước ta vụng trộm nghe được, hình như Điền Chân và Tử Trọng Sơn đã đạt thành một cái hiệp định nào đó, lần này Tử Trọng Sơn muốn lấy thân phận huynh trưởng, lừa dối Tử Bất Phàm! Nói không quản Thiên Lang Tông bị diệt hay không, bọn họ chỉ muốn bắt Tử Bất Phàm trở về, mà Tử Trọng Sơn còn đáp ứng, đưa Tử Bất Phàm cho tên dâm tặc Điền Chân xử trí!
Vương Khả tỏ vẻ phẫn hận nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có gạt ta hay không?
Chu Hồng Y trừng mắt.
Vương Khả thở dài, ta đương nhiên muốn lừa ngươi, làm sao ta có thể nghe được Tử Trọng Sơn và Điền Chân nói chuyện? Thế nhưng, dù sao cũng đã giội nước bẩn cho Điền Chân rồi, lại có thể giúp ta đạt được tự do, ta còn để ý cái gì.
- Là thật, hiện tại Điền Chân sắp ra tay với Tử Bất Phàm rồi, ngươi biết đấy, thực lực ta yếu đuối, đánh không lại bọn hắn, bây giờ lại không tiện mời những người khác đi cứu Tử Bất Phàm, nên chỉ có thể tới tìm ngươi, Chu Hồng Y, ngươi mau đi cứu Tử Bất Phàm đi, đừng uổng công nàng một lòng say mê ngươi!
Vương Khả lo lắng nói.
Chu Hồng Y đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Vương Khả.
- Chu đường chủ, thời gian cấp bách, cấp bách lắm rồi, dâm tặc Điền Chân sắp hạ độc thủ với Tử Bất Phàm, ngươi biết đấy, mặc dù nhiều khi Tử Bất Phàm đối nghịch với ngươi, nhưng trái tim nàng đều ở trên người ngươi, những năm này nàng không có tìm người đàn ông khác, chẳng phải là đang chờ ngươi sao? Chính vì không tìm người đàn ông khác, nên hiện tại nàng mới không được bảo vệ, lúc nào cũng có thể bị tên dâm tặc Điền Chân kia vũ nhục! Chu Hồng Y, ngươi còn là đàn ông không? Nếu Tử Bất Phàm có chuyện bất trắc, ngươi sẽ là người chịu trách nhiệm lớn nhất! Chu Hồng Y!
Vương Khả lo lắng thúc hối.
Chu Hồng Y bóp chặt nắm đấm:
- Nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ giết chết ngươi!
- Ta lừa ngươi làm cái gì? Lần trước Điền Chân thật sự bị hạ xuân dược!
Vương Khả lập tức khẳng định mình không lừa dối một lần nữa.
- Hừ, được, ta sẽ tin ngươi một lần, ngươi theo ta cùng đi tìm Tử Bất Phàm! Ngươi mà dám gạt ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Chu Hồng Y siết quả đấm, nói.
Vương Khả:
“. . .
Mẹ nó, ngươi còn mang ta đi chung sao? Vậy làm sao ta chạy trốn?
Thế nhưng, lúc này tuyệt đối không thể sợ!
- Đi thì đi! Nhanh lên, sắp không kịp nữa rồi!
Vương Khả thúc giục nói.
- Bành!
Chu Hồng Y thu hồi kết giới.
Trương Chính Đạo và một đám đệ tử ma đạo cùng nhìn sang, giống như đang chờ đợi kết quả cuối cùng.
- Chư vị huynh đệ Ma Giáo, các ngươi cứ mai phục cho tốt, ta và Chu đường chủ phải rời đi một lát! Chờ tin tức của chúng ta!
Vương Khả lập tức giành nói.
Vương Khả vừa mở miệng, chúng đệ tử Ma Giáo lập tức yên lòng. Quả nhiên Vương huynh đệ không có vấn đề.
Chỉ có Trương Chính Đạo là tỏ vẻ cổ quái nhìn Vương Khả, làm sao ngươi lừa gạt được Chu Hồng Y vậy? Vì sao vừa rồi Chu Hồng Y còn muốn bắt ngươi, bây giờ lại không để ý bắt ngươi nữa?
- Các ngươi chú ý tên Trương Chính Đạo này, không cho phép hắn chạy! Chờ chúng ta trở về!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Vâng!
Một đám đệ tử Ma Giáo ứng tiếng nói.
- A? Vì sao? Chuyện đâu có liên quan tới ta!
Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.
Chu Hồng Y không để ý tới Trương Chính Đạo, nắm lấy Vương Khả lập tức xông vào sương mù.
- Vương Khả, ngươi dám gạt ta, ta không những không buông tha ngươi, mà ta cũng sẽ khiến cho tên bằng hữu Trương Chính Đạo kia của ngươi sống không bằng chết!
Chu Hồng Y lạnh giọng nói.
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái liếc nhìn Chu Hồng Y, ngươi thế mà dùng Trương Chính Đạo uy hiếp ta? Có phải đầu ngươi bị ta nói thành hồ đồ rồi hay không?