Chu Hồng Y nhíu mày, liếc nhìn Ô Hữu Đạo, lúc này ngươi không hợp lực xuất kích sao? Thế nhưng, Ô Hữu Đạo đã mở miệng, Chu Hồng Y cũng không nói thêm gì nữa.
- Đường khẩu của ta tiến công từ phía tây!
Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.
- Đường khẩu của ta tiến công từ phía đông!
Tử Bất Phàm mở miệng nói.
- Vậy đường khẩu của ta sẽ tiến công ở mặt chính nam!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
Ba đại đường chủ gật đầu một cái.
- Tất cả đệ tử Ma Giáo theo ta xông lên linh sơn Thiên Lang Tông, san bằng Thiên Lang Tông, giúp Ma Tôn một chút sức lực!
Chu Hồng Y hét lớn một tiếng.
- Rống!
Tất cả đệ tử Ma Giáo đồng thanh hô một tiếng.
Chỉ thấy, ba đại đường chủ mang theo thuộc hạ của riêng mình, chia ra ba đường, tấn công về phía Thiên Lang Tông.
- Không tốt, bọn họ chia ra ba đường, Vương Khả, Mộ Dung Lục Quang, Mạc Tam Sơn, các ngươi cẩn thận, ta dùng một điểm lực lượng còn sót lại của đại trận, hình thành mê trận, các ngươi lợi dụng ưu thế quen thuộc địa hình, triển khai chiến đấu cùng Ma Giáo!
Cung Vi nói.
Lúc nói chuyện, cũng điều khiển cây cột trước mặt.
- Oanh!
Cùng lúc đó, bốn phía Thiên Lang Tông bốc lên sương mù cuồn cuộn, sương mù bay lên trời, che khuất bầu trời, trong nháy mắt làm cho tất cả mọi người thấy địa hình chung quanh trở nên mờ ảo.
Mà đệ tử Thiên Lang Tông, bởi vì quá quen thuộc đối với Thiên Lang Tông, nên tự nhiên chiếm cứ ưu thế.
Đồng thời, cỗ sương mù này giống như còn có một chút hiệu quả huyễn trận, có thể khiến cho đệ tử Ma Giáo mất phương hướng khi ở trong sương mù.
- Đi!
Mộ Dung Lục Quang kêu to một tiếng.
Đệ tử Kim Ô Tông, đệ tử Đông Lang Điện, Tử Trọng Sơn, Điền Chân, lập tức theo Mộ Dung Lục Quang phóng về phía đông, chống đỡ đại quân Ma Giáo của Tử Bất Phàm.
- Đi!
Mạc Tam Sơn hét to một tiếng.
Mạc Tam Sơn mang theo đệ tử Tây Lang Điện và đệ tử Độ Huyết Tự, cùng đi về phía tây, chống đỡ đại quân của Ô Hữu Đạo.
- Thiết Lưu Vân sư huynh, làm phiền các ngươi hộ pháp cho Cung điện chủ, ta và các vị bằng hữu chính đạo, sẽ đi nghênh chiến Chu Hồng Y!
Vương Khả nhìn về phía một đám đệ tử Nam Lang Điện.
- Được!
Một đám đệ tử Nam Lang Điện ứng tiếng trả lời.
- Trương Chính Đạo, ngươi ở lại cùng Thiết Lưu Vân sư huynh, hộ pháp cho Cung điện chủ?
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo một mực không lên tiếng, liếc mắt nhìn Ma Tôn đang độ kiếp trên bầu trời, sắc mặt cứng đờ.
- Không, không, Vương Khả, ta vẫn nên đi theo ngươi thì tốt hơn!
Trương Chính Đạo vội vàng nói.
- Ngươi theo ta đi đối chiến đại quân Ma Giáo?
Vương Khả sững sờ.
Không phải Trương Chính Đạo một mực tham sống sợ chết sao? Tại sao muốn đi chiến đấu?
- Không sai, ta đi với ngươi!
Trương Chính Đạo gật đầu nói.
Tham sống sợ chết, đương nhiên rồi! Trương Chính Đạo ta cũng không bị tâm thần, ta chỉ là khách khanh trưởng lão mà thôi, chẳng lẽ còn muốn cùng tồn vong với Thiên Lang Tông sao? Ma Tôn khủng bố như vậy, ngộ nhỡ vượt qua lôi kiếp, vậy không phải là ta chết chắc à? Ta đi cùng ngươi, tìm một cơ hội chạy trốn, coi như không chạy được, ở cùng Vương Khả ngươi cũng tốt hơn, ngươi là người tham sống sợ chết nhất, chạy trốn nhanh nhất, đi theo ngươi là an toàn!
- Tốt, vậy thì đi thôi!
Vương cũng không có thời gian nhiều lời với Trương Chính Đạo.
Vương Khả mang theo một đám cường giả các đại tiên môn, đi thẳng đến mặt phía nam.
Sương mù nồng đậm, đưa tay không thấy năm ngón, không chỉ có như thế, trong sương mù còn có huyễn trận, để cho người ta vừa vào trong đó, đầu óc choáng váng.
Quả nhiên, đại quân Ma Giáo trúng chiêu, trong lúc nhất thời không tìm được phương hướng, vòng quanh ở trong đại trận.
Còn đệ tử Thiên Lang Tông, bởi vì quá mức quen thuộc đối với địa hình Thiên Lang Tông, nên rất nhanh Mộ Dung Lục Quang, Mạc Tam Sơn đã chiếm cứ ưu thế, tìm được vài địa điểm đánh lén cực kỳ tốt, bắt đầu tiến công.
- Ầm ầm!
Đại chiến chính ma bắt đầu, Mạc Tam Sơn, Mộ Dung Lục Quang bởi vì địa thế, quả nhiên có chút hiệu quả.
Còn Vương Khả!
Giờ phút này Vương Khả trở nên bối rối!
- Vương huynh đệ? Hiện tại đi hướng nào? Hình như chúng ta đang đi vòng thì phải!
- Đúng vậy, hình như chúng ta đã đi một vòng lớn, đệ tử Ma Giáo đâu?
- Chẳng lẽ Chu Hồng Y lãnh đạo đại quân Ma Giáo, lạc đường?
...
...
. ..
Một đám đệ tử chính đạo tò mò nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả:
“...
Mẹ nó, ta cũng lạc đường! Ngươi bảo ta làm sao bây giờ?
Mặc dù Vương Khả đã nhìn qua địa hình Thiên Lang Tông, nhưng Vương Khả cũng không quen, mấy năm nay toàn lăn lộn ở bên ngoài, thời gian ở lại Thiên Lang Tông không được mấy, coi như ở Thiên Lang Tông, không phải làm trạch thì cũng là uống rượu cùng với các lộ đệ tử tiên môn. Mẹ nó, ngay cả các đệ tử tiên môn khác cũng phát hiện đi vòng, vậy mà Vương Khả lại không phát hiện.
- Vương Khả, có phải lạc đường hay không?
Trương Chính Đạo nhỏ giọng nhìn về phía Vương Khả.
Trương Chính Đạo cũng đoán được, bởi vì Trương Chính Đạo cũng lạc đường. Mẹ nó, chuyện này phải nói như nào đây?
Làm tướng quân dẫn binh, lại đi lạc đường? Hơn nữa, còn lạc đường ở nhà mình? Đây không phải là vấn đề mất mặt, mà đây là vấn đề không nói ra miệng được. Làm sao bây giờ?
- Hừ hừ! Mọi người không cần lo lắng, ta quen thuộc Thiên Lang Tông nhất, hiện tại ta mang mọi người tới nơi không người, là muốn mai phục đại quân của Chu Hồng Y, mọi người không nên gấp gáp, trước điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, đợi chút nữa đánh cho đám đệ tử Ma Giáo trở tay không kịp!
Vương Khả ra vẻ vịt chết còn mạnh miệng, nói.
- A? Thì ra là thế, tốt!
Một đám đệ tử chính đạo ứng tiếng nói.
Chỉ có Trương Chính Đạo làm ra vẻ cổ quái nhìn Vương Khả, ngươi khoác lác, ta xem tiếp theo ngươi làm thế nào!