Trong một đại điện u ám ở Thập Vạn Đại Sơn!
Ánh sáng trong đại điện âm u, mơ hồ có thể nhìn thấy có hai bóng người, một người ngồi trong bảo tọa trên cao nhìn xuống một người khác nằm trên mặt đất.
- Ma Tôn, ha, ha ha, tính toán của ngươi đều sụp đổ rồi! Thiên Lang Tông đều ổn, những kẻ ngươi phái ra ẩn nấp đều bị một lưới bắt hết, ha, ha ha ha ha! Khụ khụ!
Người nằm trên mặt đất kia nói với giọng khàn khàn.
Ma Tôn ngồi trên ghế nhìn người nằm trên mặt đất, lại cười lạnh:
- Kế hoạch tiêu diệt Thiên Lang? Thất bại sao? Ta thấy còn chưa chắc đâu!
- Ma cao một thước, đạo cao một trượng! Tà bất thắng chính! Thất bại của ngươi chỉ là mới bắt đầu thôi. Rất nhanh, chính đạo sẽ một lướt bắt hết tà ma các ngươi ở Thập Vạn Đại Sơn!
Người nằm trên mặt đất lại nói.
Giọng người kia khàn khàn, không biết là nam hay nữ, dường như bị thương nặng, cho nên dây thanh quản cũng bị tổn thương vậy.
Ma Tôn ngồi trên ghế gõ ngón tay vào bảo tọa:
- Những tà ma nhỏ à? Chúng chết thì chết! Lần này bắt được con cá lớn ngươi mới là chuyện quan trọng nhất của Ma đạo ta, Ngươi nhập ma? Vậy Thiên Lang Tông lại sắp bị diệt tới nơi rồi. A, Thiên Lang Tông vừa bị tiêu diệt, các tiên môn Thập Vạn Đại Sơn sẽ không đáng để lo!
- Ta? Nhập ma? Khụ khụ, Ma Tôn, ngươi đừng mơ ta nghe theo ngươi!
Người nằm trên mặt đất lạnh giọng nói.
- Một lần nhập ma thì cả đời là ma! Ngươi không sửa được đâu. Từ giờ trở đi, ngươi chính là một thành viên của Thái Âm Ma Giáo ta, ha, ha ha ha!
Ma Tôn cười to nói.
-------------
Thiên Lang Tông! Ngộ Kiếm Phong!
Vương Khả đã sắp xếp lại tất cả linh thạch, đan dược, pháp bảo, phi kiếm trong pháp bảo chứa vật, trong mắt đầy hưng phấn. Bên kia, tuy Trương Chính Đạo ghen tỵ không chịu được, nhưng vẫn tin tưởng chắc chắn trong vòng tay chứa vật của Trương Thần Hư có bảo bối lớn, chỉ là mình nhất thời chưa mở ra được thôi.
- Vừa rồi làm phiền ngươi giúp ta giải cấm chế của vòng tay chứa vật, cảm ơn U Nguyệt Công Chúa, Như vậy đi, trước đây cho nổ thanh phi kiếm của Nhiếp Thiên Bá này, công chúa vốn định giảm tám nghìn cân linh thạch đưa ta, coi như công lao vừa rồi, không cần trả nữa!
Vương Khả phóng khoáng nói.
- Tám nghìn cân linh thạch? Vương Khả, ngươi không phải muốn tiền tới không cần sống nữa chứ? Lại còn miễn nợ nần cho U Nguyệt Công Chúa? Không thể như vậy được, đây không phải là tác phong của ngươi! Tám nghìn cân linh thạch, nếu ngươi nói sớm, ta đã giúp ngươi rồi?
Trương Chính Đạo đứng bên cạnh kinh ngạc nói.
Vương Khả đảo mắt, bảo ngươi giúp ta phá cấm chế à? Ta điên sao? Với dáng vè tham tài này của ngươi, còn chẳng biết sẽ trộm của ta bao nhiêu đấy.
- Vương Khả, ta hiểu được, ta hiểu được rồi. Ta đã sớm nhìn ra được các ngươi không bình thường, ngươi nổi lòng háo sắc, thấy U Nguyệt Công Chúa xinh đẹp, cho nên mới cố ý làm vậy. Ngươi muốn theo đuổi U Nguyệt Công Chúa?
Ánh mắt Trương Chính Đạo lập tức sáng lên.
- Ngươi nói gì vậy?
U Nguyệt Công Chúa hơi buồn bực, nhưng trên mặt lại ửng hồng.
- Nói vớ vẩn gì đấy... , ta và công chúa là trong sạch. Công chúa băng thanh ngọc khiết, sao có thể để ngươi vu tội loạn chứ?
Vương Khả trừng mắt.
- Không phải sao? Trước đây, chỉ một cân linh thạch mà ngươi cũng tính toán chi li nửa ngày. Bây giờ là tám nghìn cân linh thạch, tám nghìn cân đấy! Ngươi vì theo đuổi công chúa, cũng dốc hết vốn liếng rồi!
Trương Chính Đạo lập tức không cam lòng nói.
- Lăn, ngươi còn vu tội cho U Nguyệt Công Chúa nữa, ta sẽ bẩm báo sư tôn cách chức trưởng lão khách khanh của ngươi!
Vương Khả trợn mắt.
- Hừ! Ta mới không sợ!
Trương Chính Đạo nhìn qua nhìn lại hai người.
- Ta ra ngoài, chọn một viện để ở trước đây!
U Nguyệt Công Chúa chịu không nổi cuộc nói chuyện của hai người, lập tức bước ra khỏi đại điện.
- Được rồi, Trương Chính Đạo, ngươi cũng ra ngoài đi. Sư tôn vừa mới cho ta công đức, ta cũng muốn hấp thu, phải mau chóng xóa bỏ vận rủi trên người ta!
Vương Khả lên tiếng đuổi người.
- Vương Khả, nếu không ngươi cũng cho ta tám nghìn cân linh thạch, ta bảo đảm, ta bảo đảm không nói ra chuyện mờ ám giữa ngươi và U Nguyệt Công Chúa!
Trương Chính Đạo chợt cười nói.
- Ngươi nghĩ ta sẽ sợ ngươi nói ra chắc? Vương Khả ta cây tà chẳng sợ bóng đúng! Phi, là cây đứng chẳng sợ bóng tà! Ngươi nói cũng vô dụng!
Vương Khả lập tức nhướng mắt.
- Đây mới là vua keo kiệt mà ta quen biết chứ! Mẹ nó, một cân linh thạch cũng không cho ta! Phi!
Trương Chính Đạo tức giận hừ lạnh, bước ra khỏi đại điện.
- Nhớ đấy, lấy hết đồ trong vòng tay chứa vật của Trương Thần Hư xon thi phải vòng tay không đưa ta!
Vương Khả nói vớiTrương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo hung hăng trợn mắt nhìn Vương Khả vắt cổ chày ra nước này, sau đó cũng tìm một chỗ cho mình ở.
- Cách!
Cánh cửa đại điện ầm ầm đóng lại, Vương Khả tìm một bồ đoàn ngồi xuống khoanh chân, lấy ra quả cầu công đức mà Trần Thiên Nguyên vừa cho mình.