Mộ Dung Lục Quang và Mạc Tam Sơn cổ quái nhìn về phía Vương Khả, luôn cảm giác Vương Khả có vấn đề, nhưng lại không phát hiện được.
- Ta tới phụ trách Ô Hữu Đạo! Mộ Dung Lục Quang vừa mới vào Nguyên Anh cảnh, chắc là ứng phó được Tử Bất Phàm!
Mạc Tam Sơn nghiêm túc nói.
- Được!
Mộ Dung Lục Quang gật đầu một cái.
- Vậy cứ như thế đi, tam đại đường khẩu Ma Giáo sẽ do nhóm tam đại điện chủ các ngươi dẫn theo đệ tử chính đạo cùng nhau đối kháng!
Cung Vi trầm giọng nói.
- Được!
Ba người ứng tiếng nói.
- Vậy còn ngươi? Ngươi ứng phó Ma Tôn?
Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía Cung Vi.
Thực lực Cung Vi cũng chỉ ngang với Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên nhìn thấy Ma Tôn đã bị dọa chạy trối chết, Cung Vi có thể ngăn cản Ma Tôn sao?
- Không sai, giờ phút này Thiên Lang Tông do ta quản lý, vậy thì sẽ do ta tới!
Cung Vi trầm giọng nói.
- Cung điện chủ, Ma Tôn thế nhưng là người đứng đầu Thập Vạn Đại Sơn! Ngươi chống đỡ được sao?
Vương Khả lo lắng nói.
- Thiên Lang Tông có thể đóng quân ở Thập Vạn Đại Sơn hơn một trăm năm, cùng Ma Giáo đánh không biết bao nhiêu trận, đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy! Nếu không phải như thế, sơn môn Thiên Lang Tông đã sớm bị công phá!
Cung Vi trầm giọng nói.
- Ồ?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Thiên Lang Tông, có đại trận thủ sơn!
Mộ Dung Lục Quang giải thích nói.
- Chính là kết giới kia? Có thể ngăn cản Ma Tôn sao?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Kết giới này, còn có một cái tên! Gọi là Cửu Tiêu Thiên Lôi Tru Ma Trận!
Mộ Dung Lục Quang trả lời.
- Cửu Tiêu Thiên Lôi Tru Ma Trận? Khác Thiên Lôi Tru Ma Trận ở chỗ nào? Nhiều hơn một chữ 'Cửu tiêu', sẽ mạnh hơn bao nhiêu chứ?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Thiên Lôi Tru Ma Trận, chỉ có thể đánh chết Kim Đan cảnh, làm sao có thể so với Cửu Tiêu Thiên Lôi Tru Ma Trận? Cửu Tiêu Thiên Lôi Tru Ma Trận, có thể đánh chết Nguyên Anh cảnh! Cho dù đó là Nguyên Anh cảnh đại viên mãn, cũng sẽ phải chết không nghi ngờ!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Lợi hại như vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Chỉ có điều tương đối tiêu hao năng lượng, kết giới mà chúng ta vẫn thấy, còn chưa khởi động tới một phần trăm, một khi khởi động toàn lực, uy lực ngập trời, đây cũng là nguyên nhân Ma Giáo không dám tùy tiện tấn công!
Mộ Dung Lục Quang nói.
- Phải tiêu hao bao nhiêu năng lượng? Không phải năng lượng cung ứng cho đại trận bảo vệ Thiên Lang Tông là toà linh sơn dưới chân chúng ta sao? Toà linh sơn này khổng lồ như vậy, chống đỡ đại trận thủ sơn cũng không khó lắm đúng không?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Toàn lực khởi động Cửu Tiêu Thiên Lôi Tru Ma Trận, ít nhất phải tiêu hao một phần năm linh sơn!
Cung Vi nói ra.
Vương Khả:
“. . .
Một phần năm linh sơn? Đây là nhu cầu năng lượng khổng lồ hạng gì. Trăm vạn cân linh thạch? Ngàn vạn cân linh thạch? Hay là vạn vạn cân linh thạch?
- Dùng một lần, ta cũng phải phá sản! Nhiều như vậy sao?
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
- Nếu không thì ngươi cho rằng dễ dàng sao?
Cung Vi trợn mắt nói.
- Quả nhiên, chính ma chi chiến cái gì, căn bản là đốt tiền thì có! Loại đấu pháp này, chính là đòi mạng!
Vương Khả hít một hơi lạnh.
- Khởi động Cửu Tiêu Thiên Lôi Tru Ma Trận, cũng không dễ dàng như vậy! Cung điện chủ, ngươi cũng nên cẩn thận!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Ừ! Mỗi người chúng ta làm tốt chức trách của mình là được!
Cung Vi gật đầu một cái.
- Ta chỉ sợ, Ma Tôn không dễ mắc lừa! Hắn biết rõ Cửu Tiêu Thiên Lôi Tru Ma Trận lợi hại, căn bản không ứng chiến, mà từ địa phương khác tiến công Thiên Lang Tông, thì làm sao bây giờ?
Mạc Tam Sơn cau mày nói.
- Nếu có biến cố khác, vậy thì bàn bạc kỹ hơn!
Cung Vi trầm giọng nói.
- Được!
Ba người ứng tiếng nói.
- Vương Khả, thời gian ngươi vào Thiên Lang Tông không dài, có cần ta điều động đệ tử Nam Lang Điện theo ngươi không?
Cung Vi hỏi.
- Không cần, cứ để đám người Thiết Lưu Vân sư huynh ở gần Cung điện chủ! Ta không cần đệ tử Nam Lang Điện! Về phần đệ tử Đông Lang Điện, trước hết đi theo Mộ Dung Lục Quang! Ta cũng không cần! Bạn bè ta đông đảo, đệ tử chính đạo tới đầu tiên bên ngoài sơn môn, có chín phần đều là bạn của ta! Thứ ta có chính là người!
Vương Khả tự tin nói.
Đám người Mộ Dung Lục Quang lộ vẻ cổ quái, cuối cùng đều nhìn về phía Mạc Tam Sơn.
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
Mạc Tam Sơn ra vẻ cổ quái.
- Ý của bọn họ là nhân duyên của Mạc điện chủ ngươi quá kém, đệ tử chính đạo đến bên ngoài, không ai nguyện ý đi theo ngươi chiến đấu!
Vương Khả ở một bên giải thích.
Mạc Tam Sơn:
“. . .
- Mạc điện chủ, ngươi đừng để trong lòng, ta cũng nghe nói sự tình trước đó vài ngày, ngươi và đệ tử chính đạo đi Ma Long đảo, lừa đệ tử các đại tiên môn chính đạo quá thảm, đám đệ tử tiên môn muốn đến Thiên Lang Tông nói chuỵện, ngươi còn trốn tránh không gặp, bây giờ thanh danh không quá tốt! Cho nên, không có người nguyện ý theo ngươi!
Cung Vi an ủi.
Mạc Tam Sơn:
“. . .
Thà ngươi không giải thích cong hơn! Mẹ nó, chuyện này có thể trách ta sao? Còn không phải là bị Vương Khả lừa à? Hắn không giội nước bẩn cho ta, ta có phải ai gặp cũng ghét như vậy đâu?
- Đã thế, cứ như vậy đi! Các vị, bắt đầu tự mình lãnh binh, chuẩn bị nghênh chiến!
Cung Vi trầm giọng nói.
- Được!
Ba người nghe tiếng trả lời.