- Vương Khả, cái này mà là Đại Uy Thiên Long à! Mẹ nó!
Thử Vương bị Xà Vương cắn, lập tức kêu ngao ngao.
- Chiêu thức của ta gọi là cái gì, thì liên quan gì đến ngươi!
Vương Khả một chút cũng không nhường.
- Ầm ầm!
Thử Vương, Xà Vương tiếp tục cuốn lấy nhau.
Sắc Dục Thiên ở nơi xa tối sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, cầm một viên đá ném về phía đầu Xà Vương lần thứ hai.
- A!
Xà Vương lảo đảo một cái, suýt thì té ngã.
Thử Vương lại cắn lấy cổ Xà Vương.
- Mẹ nó, tên nào không biết xấu hổ đánh lén ta!
Xà Vương buồn bực gào thét.
- Đánh lén? Đánh lén tốt!
Thử Vương cười to nói.
- Bành!
Đại La Kim Bát tiếp tục nện vào trên mũi Thử Vương.
- Ngao !
Thử Vương đau khổ che mũi lần thứ hai.
- Vương Khả, ngươi là người không biết xấu hổ, sao cứ đánh lén lỗ mũi của ta vậy?
Thử Vương che mũi, đau nhức đến mức chảy nước mắt.
- Ta cũng hết cách rồi, nó cứ thích nhắm vào mũi thì ta có thể làm sao? Ta cũng rất bất đắc dĩ!
Vương Khả vung tay áo, nói.
Mặt Thử Vương tối sầm lại, mẹ nó, không phải ngươi đập? Ngươi còn có mặt mũi chối sao?
- Đồ đần, ta đã giúp ngươi đánh lén Xà Vương hai lần, tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Xà Vương vậy, đi đánh lén Vương Khả đi!
Sắc Dục Thiên ẩn nấp ở xa tức giận, nói.
Thế nhưng, giờ phút này Thử Vương tập trung tinh thần ứng phó Xà Vương, khiến Sắc Dục Thiên cũng hết cách.
- Ầm ầm!
Đánh được một lúc, Xà Vương bị xé nát mảng lớn lân phiến, đau đớn kêu ngao ngao, tuy nói đều là Đan Anh cảnh đệ nhất trọng, nhưng Thử Vương là Đan Anh lâu năm, kinh nghiệm chiến đấu không giống nhau.
- Vương Khả, không phải ngươi nói giúp ta đối phó Thử Vương sao? Sao ngươi không tới!
Xà Vương đau khổ kêu lên.
- Ta đã giúp ngươi mấy lần rồi, nếu không, cổ ngươi đã sớm bị cắn đứt! Xà Vương, làm rắn, phải biết thỏa mãn! Thỏa mãn mới có thể hạnh phúc!
Vương Khả đứng ở trên thành lầu giải thích nói.
Biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc?
- Con mẹ nó! Hạnh phúc cái rắm, ta sắp bị Thử Vương cắn chết rồi! Rống!
Xà Vương tức giận gầm to.
- Đừng khẩn trương, thời điểm ngươi chiến đấu, để mặt hắn hướng về phía ta, như thế, ta mới có thể giúp ngươi tiếp tục đập cái mũi hắn!
Vương Khả an ủi.
Xà Vương nghe xong, đang muốn xoay người lại, thế nhưng, Thử Vương cũng nghe được lời nói của Vương Khả. Mẹ nó còn muốn đập lỗ mũi của ta? Người nằm mơ à.
Chỉ thấy, một chuột một rắn, tranh nhau quay lưng về phía Vương Khả, nhất thời tư thế đánh nhau của hai yêu trở nên vô cùng kỳ quái, giống như dính vào với nhau, Thử Vương vì không quay mặt về phía Vương Khả, đã cắn một cái lên đuôi rắn, giấu mặt vào đó. Xà Vương không chịu yếu thế, cắn một cái lên mông Thử Vương, hai yêu đau nhức đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn cuộn mình thành một đoàn, điên đảo cắn nhau. Cứ như vậy, khiến đám người Vương Khả mở to hai mắt nhìn.
- Xà Vương, Thử Vương, các ngươi đang đánh nhau ư? Có thể đứng đắn một chút hay không?
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nói.
- Chỗ nào không đứng đắn?
Xà Vương không phục nói.
- Các ngươi đánh nhau, đều là cắn mông nhau sao? Không thối à? Thoạt nhìn có chút không quá nghiêm túc!
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nói.
Xà Vương:
“. . .
Thử Vương:
“. . .
Sắc Dục Thiên và Chu Lâm ở nơi xa thấy vậy, mí mắt liền nhảy lên.
- Thúc tổ, Thử Vương và Xà Vương cắn mông nhau không thả ra! Chỉ sợ Thử Vương sẽ không bao giờ đánh lén Vương Khả mất!
Chu Lâm cổ quái nói.
Vẻ mặt Sắc Dục Thiên co quắp lại, hít sâu:
- Không thể trông cậy vào tên phế vật Thử Vương này!
- Làm sao bây giờ?
Chu Lâm nhìn về phía Sắc Dục Thiên.
- Ngươi và ta cùng nhau động thủ, tốc chiến tốc thắng!
Sắc Dục Thiên ra vẻ dữ tợn nói.
- Vâng, ta sẽ liền thông báo cho Huyết Ma trong thành động thủ!
Chu Lâm nói.
- Không cần, thử triều không vào thành, Huyết Ma động thủ cũng không có nhiều hiệu quả, trong Chu Kinh còn có một đám đệ tử tiên môn, không phải ngươi nói đệ tử chính đạo tham gia lễ trao giải ngày đó còn chưa đi sao? Không có thử triều kiềm chế bọn họ, Huyết Ma vừa ra, căn bản không tạo được hiệu quả!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Vâng!
Chu Lâm gật đầu một cái.
- Động thủ!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
Lúc nói chuyện, Sắc Dục Thiên đã dẫn đầu bay ra.
- Hô!
Bắn thẳng đến chỗ Vương Khả như một vệt sáng.
- Sắc Dục Thiên, ta đã chờ ngươi rất lâu, lưu lại cho ta!
Bỗng nhiên một tiếng hét vang lên.
Chỉ thấy, Cung Vi lập tức từ trong lầu các bên cạnh Vương Khả xông ra, một quyền đánh về phía Sắc Dục Thiên.
- Đàn bà điên, ta đoán không sai mà, quả nhiên ngươi một mực bảo vệ Vương Khả, mai phục ở bên cạnh? Hừ, tránh ra cho ta!
Sắc Dục Thiên quát to một tiếng.
- Oanh !
Nắm đấm của Cung Vi và Sắc Dục Thiên chạm vào nhau. Trong lúc nhất thời nhấc lên phong bạo cuồn cuộn. Hai người giằng co, không ai nhường ai.
Vương Khả lộ ra một tia khinh thường:
- Ta đã biết, các ngươi chưa từ bỏ ý định, Sắc Dục Thiên, ngươi đã đến thì không cần chạy nữa! Đợi chút nữa xem ta biến ngươi thành Giới Sắc!
- Vương Khả, ngươi nằm mơ à, lại trông cậy vào nữ nhân điên này bắt được ta? Đại Uy Thiên Long.
Sắc Dục Thiên cười lạnh nói.
Chỉ thấy, sau lưng Sắc Dục Thiên, lập tức toát ra một đầu huyết long. Lao thẳng tới chỗ Vương Khả.
- Ngao !
Huyết long gào thét, giống như cự thú diệt thế, trong lúc gào thét thiên địa biến sắc, một cỗ khí tức cuồng bạo, như muốn cắn nuốt Vương Khả.
- Ta cũng biết Đại Uy Thiên Long!
Vương Khả kêu to một tiếng.
Đại La Kim Bát bị ném ra lần thứ hai.
- Oanh !
- Ngao!
Dường như huyết long phát ra một tiếng kêu đau đớn, trong nháy mắt cái mũi bị đập sụp, trong lúc nhất thời, thân hình đau đớn dừng lại ở trước mặt Vương Khả.
Tay trái Vương Khả tiếp được Đại La Kim Bát, tay phải cầm Thần Vương Ấn.
- Thần Vương Ấn!
Vương Khả quát.
- Oanh!
Thần Vương Ấn nện lên đầu huyết long, chỉ thấy hai mắt huyết long trợn ngược, giống như đã bất tỉnh.
- Làm sao?
Sắc mặt Sắc Dục Thiên cứng đờ.