- Mẹ nó, Vương Khả! Ngươi còn muốn ta trốn dưới lòng đất diễn kịch với ngươi sao? Diễn cái rắm, cái này có gì phải diễn chứ?
Vẻ mặt Xà Vương phiền muộn.
Thử Vương ở nơi xa cũng trừng mắt một cái:
- Là ngươi?
- Rống!
Xà Vương dữ tợn rống to.
- Tới thật đúng lúc, ta giết ngươi! Đưa Đan Anh cho ta!
Thử Vương trợn mắt rống to một tiếng.
- Ăn cho ta, ăn hết tất cả chuột, ăn không hết thì hạ độc chết, nhanh!
Xà Vương rống to một tiếng.
- Rống!
Vô số độc xà hét lớn.
Trong nháy mắt, hai đội quân đối chọi, ầm ầm va chạm.
- Ầm ầm!
Đại chiến bài sơn đảo hải nổ ra bên ngoài Chu Kinh.
Trong nháy mắt này Xà Vương và Thử Vương cũng quấn lấy nhau, rắn chuột chi chiến mở ra. Vô số dân chúng hít vào một ngụm khí lạnh.
- Những con rắn kia, bò ra từ trong lòng đất sao? Chẳng lẽ là Vương Khả triệu hoán từ địa ngục đi lên?
- Nhất định là vậy rồi, phù lục thánh tăng có thể triệu hoán vô số độc xà từ địa ngục, vậy khẳng định có thể triệu hoán ác quỷ, có thánh tăng phù hộ, chúng ta sợ cái gì!
- Vương gia có thánh tăng phù hộ, có Địa Tàng Vương Bồ Tát phù hộ, còn ai phản đối?
- Ngày mai ta sẽ viết thư cho tất cả thân nhân nơi khác, để bọn hắn nhanh gia nhập vào Vương gia, đây là chiều hướng phát triển rồi!
- Vương triều Đại Chu, ta chỉ phục Vương gia!
. ..
. ..
. ..
Vô số dân chúng trở nên kích động.
Bất Giới Hoà Thượng ở trong Phật Đầu Tự, vẫn vì câu nói 'Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh' kia của Vương Khả mà tức giận.
Trương Chính Đạo ở một bên khuyên nhủ:
- Bất Giới Hoà Thượng, ngươi đừng kích động, từ lâu Vương Khả đã là nguời không lợi không làm, hắn ở đó khai đàn làm phép, chính là vì mê tín phong kiến, hắn đang muốn loại bỏ chướng ngại cho Vương gia quân! Qua hôm nay, các thế lực phản đối còn sót lại ở Chu Kinh, sẽ không phản đối nữa, đồng thời, các đại thành trì cũng sẽ nhận được tin tức rất nhanh!
- Đánh rắm, hắn hô Thái Thượng Lão Quân, nhưng cách làm của hắn lại là làm pháp, hắn hô thần tiên làm gì? Ta là thánh tăng Phật Môn! Hắn khoác lác triệu hoán độc xà từ địa ngục, tại sao phải hô Thái Thượng Lão Quân?
Bất Giới Hoà Thượng trợn mắt nói.
- Ách, vừa nãy Vương Khả hô Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh còn có một chút sát khí! Khẩu hiệu Phật Môn, quá ôn hòa, không thích hợp tuyên truyền trước mắt!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
Bất Giới Hoà Thượng:
“. . .
- Ầm ầm!
Xà Vương, Thử Vương cắn xé lẫn nhau, Thử Vương từ Đan Anh đệ nhị trọng tụt về đệ nhất trọng, Xà Vương cũng là Đan Anh cảnh đệ nhất trọng, hai bên đánh nhau kẻ tám lạng người nửa cân.
Mấy ngày nay Xà Vương cũng không nhàn rỗi, hắn sai thuộc hạ triệu tập vô số độc xà ở xung quanh đến, tham dự vào đại chiến.
Trên mặt đất, dưới mặt đất, chỗ nào có chuột thì chỗ đó có rắn.
Vương Khả nói rắn chuột một ổ, chuột đào hang thì rắn cũng có thể chui vào, trong lúc nhất thời, chiến đấu hết sức kịch liệt.
- Khốn kiếp, Xà Vương, không phải ngươi cũng muốn mạng Vương Khả sao? Tại sao ngươi lại nghe Vương Khả hiệu lệnh?
Thử Vương vừa chiến đấu vừa phẫn nộ nói.
- Hắn có Đại La Kim Bát, ta sợ hắn đánh ta, có bản lĩnh, ngươi trộm Đại La Kim Bát của hắn đi!
Xà Vương không nhường nhịn chút nào.
Cả hai đại chiến cực kỳ kịch liệt.
Vẻ mặt Sắc Dục Thiên và Chu Lâm ở nơi xa cũng đen lại.
- Cái tên Thử Vương này, làm chuyện gì cũng không được? Ta đang trông cậy vào đại quân thử triều của hắn đánh đến Chu Kinh, nhưng đây là cái gì? Ngươi không gây ra hỗn loạn, làm sao ta động thủ? Mẹ nó, khẳng định Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang trốn ở trong bóng tối!
Sắc Dục Thiên tỏ vẻ khó coi nói.
Không phải Sắc Dục Thiên sợ Cung Vi và Mộ Dung Lục Quang, mà là muốn nhất kích tất sát, không ra thì thôi, một khi ra phải như lôi đình, lập tức chế phục Vương Khả, đừng có ra làm thiêu thân.
- Thúc tổ, làm sao bây giờ? Có động thủ hay không?
Chu Lâm hỏi.
- Để Thử Vương thử xem xung quanh Vương Khả có mai phục hay không đã!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Hả?
Chu Lâm khó hiểu nói.
Chỉ thấy Sắc Dục Thiên cầm lấy một viên đá ở bên cạnh, ném thẳng tới chỗ Xà Vương ở xa.
- Bành!
- A!
Đầu Xà Vương bị đánh lén, lập tức lảo đảo một cái, ngã quỵ xuống.
Thử Vương nhìn trúng khe hở, lập tức ngậm lấy cổ Xà Vương.
Sắc mặt Sắc Dục Thiên tối sầm:
- Tên Thử Vương đáng chết này, ngươi cắn Xà Vương làm gì? Ngươi phải đi công kích Vương Khả chứ!
- A! Vương Khả, ta bị đánh lén! Mau tới cứu ta!
Xà Vương ở nơi xa, phát ra một tiếng hét thảm.
- Ai cũng không thể cứu được ngươi!
Thử Vương cắn cổ Xà Vương dữ tợn nói.
- Nhìn Đại Uy Thiên Long của ta!
Vương Khả kêu to một tiếng.
Tiếng hét của Vương Khả khiến Sắc Dục Thiên ở nơi xa sững sờ, tình huống gì vậy? Ngươi cũng biết Đại Uy Thiên Long sao?
Thử Vương cũng giật nảy mình, vừa cắn cổ Xà Vương vừa nghiêng đầu ra, chỉ thấy, trước mặt có một cái chén lớn đập tới.
- Oanh!
Đại La Kim Bát lại bị Vương Khả dùng như đạn pháo, đập trúng cái mũi Thử Vương, trong nháy mắt bay trở về.
- Ngao!
Bỗng nhiên Thử Vương đau đớn nhả Xà Vương ra, ôm lấy cái mũi bị nện gãy gào khóc không thôi.
Xà Vương được cứu, lập tức há miệng cắn về phía Thử Vương, hai đại Yêu Vương lại cuốn lấy nhau lần nữa.
Sắc Dục Thiên ở nơi xa, mờ mịt nhìn Vương Khả:
- Mẹ nó, cái này mà gọi là Đại Uy Thiên Long? Ngươi đánh rắm, rõ ràng là tung ám khí! Ngươi đang vũ nhục tuyệt chiêu của ta!
- Thúc tổ, Đại La Kim Bát của ngươi là pháp bảo loại ám khí sao?
Chu Lâm nhìn về phía Sắc Dục Thiên.
- Im miệng!
Mặt Sắc Dục Thiên tối sầm lại.