- Ầm ầm!
Bên ngoài Chu Kinh truyền đến từng tiếng nổ lớn. Kèm theo tiếng nổ, còn có tiếng kêu của chuột.
Tất cả quan viên, bách tính Chu Kinh đều biến sắc.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Động đất sao?
Rất nhiều bách tính sợ hãi kêu lên.
Sau khi sợ hãi kêu lên, thì cùng nhau đến cửa thành quan sát, vừa nhìn xuống dưới, tất cả bách tính đều hít vào một ngụm khí lạnh.
- Chuột, chuột!
Không biết bỗng nhiên ai hô lên một câu.
Chỉ thấy, nơi xa là một mảnh đen kịt, giống như đại dương màu đen, cuốn về phía Chu Kinh, chỗ đi qua, không có một ngọn cỏ, đại địa sụp đổ, vô số chuột phát ra âm thanh chi chi c-k-í-t..t...t. đinh tai nhức óc.
- Tại sao lại có nhiều chuột như vậy?
- Xong đời, xong đời!
- Bốn phương tám hướng xung quanh Chu Kinh đều là chuột, biết chạy đi đâu!
- Cứu mạng!
. ..
. ..
. ..
Trong nháy mắt, rất nhiều tiếng la khóc vang lên.
- Ha ha ha ha ha, bách tính Chu Kinh nghe đây, lần thử triều này là do Vương Khả, do đệ tử Vương gia mà đến, các ngươi chết rồi, hóa thành oan hồn, nhớ kỹ đòi mạng đám người Vương gia, ha ha ha ha ha a!
Tiếng cười rung trời từ trong đám chuột truyền tới.
Chỉ thấy, giữa không trung nơi xa, có một con chuột to lớn đứng đó, con chuột này cao tầm ba trượng, vô cùng dữ tợn, giống như ma quỷ, dọa cho bách tính toàn thành lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Không, không, chuyện không liên quan tới chúng ta!
- Tại sao quân đội Vương gia gây ra đại hoạ lại bắt chúng ta đến đền mạng!
- Ta không muốn chết!
. ..
. ..
. ..
Rất nhiều bách tính lộ ra vẻ hoảng sợ, đồng thời, không ngừng trách mắng đệ tử Vương gia.
Thời điểm đám chuột cách Chu Kinh càng ngày càng gần, lại có một tiếng quát to vang vọng tứ phương.
- Bách tính Chu Kinh không cần lo lắng? Có thánh tăng tọa trấn Chu Kinh, Địa Tàng Vương Bồ Tát phù hộ Chu Kinh, một đám chuột nhắt có thể làm loạn Chu Kinh sao?
Tiếng quát vang vọng Chu Kinh.
- Hả?
Vừa rồi bách tính còn hoảng sợ, lập tức giật mình, đúng vậy, có thánh tăng ở đây mà!
Nếu như nửa năm trước, bách tính bán tín bán nghi thánh tăng, thì hai ba tháng trước, thánh tăng đã triệu hồi ra Áo Đặc. . .,à không, triệu hồi ra siêu cấp cự phật! Thánh tăng còn có thể là giả hay sao?
Thánh tăng ở nơi này, chúng ta sợ cái gì?
- Ta chính là Vương Khả mà yêu nghiệt ngoài thành nhắc tới, cũng là người trong tiên môn hiện tại phù hộ quân đội Vương gia! Ta đã hộ pháp cho thánh tăng từ lâu, thánh tăng thiếu nợ nhân tình ta! Làm sao thánh tăng có thể cho phép yêu nghiệt làm xằng làm bậy ở Chu Kinh?
Giọng nói của Vương Khả truyền khắp Chu Kinh lần thứ hai.
Vẻ mặt Bất Giới Hoà Thượng trong Phật Đầu Tự đen lại, mẹ nó, ai thiếu nợ nhân tình ngươi chứ?
Nhưng bách tính không cảm thấy Vương Khả nói dối, mà cảm thấy Vương Khả nói có lý.
- Hoá ra, thánh tăng thiếu nợ nhân tình Vương gia? Quá tốt rồi, Chu Kinh ta được cứu rồi! Vậy chẳng phải là từ đây Chu Kinh được Địa Tàng Vương Bồ Tát phù hộ sao? Vương gia quân cũng được Địa Tàng Vương Bồ Tát ủng hộ? Quả nhiên lúc đầu ta không có đứng sai đội, vương triều được Địa Tàng Vương Bồ Tát phù hộ, chúng ta còn lo lắng cái gì?
Vô số dân chúng lập tức thở dài một hơi.
Trong lúc nhất thời, danh hào thánh tăng vượt lên nỗi sợ hãi trong lòng, bách tính Chu Kinh không sợ nữa.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người lần theo phương hướng âm thanh truyền tới, lập tức nhìn thấy Vương Khả đứng bên trên cổng thành phía nam.
- Vương Khả ở kia, người mà thánh tăng thiếu nhân tình đứng ở kia!
Có bách tính kêu lên.
Bất Giới Hoà Thượng trong Phật Đầu Tự sầm mặt lại, nhìn về phía Vương Khả ở trên cổng thành, mẹ nó, ngươi dám nói như vậy sao? Hiện tại tất cả mọi người trong thành đều nói ta thiếu nhân tình của ngươi!
Thử Vương ở nơi xa trên không trung cũng nhìn thấy Vương Khả.
- Vương Khả, ha ha ha, ngươi còn dám đi ra sao? Thánh tăng? Ha ha ha ha, hắn có thể phù hộ Chu Kinh sao? Các tiểu đệ chuột của ta, sẽ đào đất, ta muốn Chu Kinh bởi vì ngươi mà mất thành! Ha ha ha ha!
Thử Vương đứng ở giữa không trung cười to nói.
Mặc dù Thử Vương hận Vương Khả, nhưng không vội xông lên, dù sao, Thử Vương cũng không ngốc, lo lắng có mai phục. Nhưng các tiểu đệ chuột thì có thể.
Bởi vì có rất nhiều chuột, rất nhiều, Vương Khả ngươi căn bản giết không hết, hôm nay ta đồ thành, chỉ cần một nửa bách tính chết, cũng làm cho đệ tử Vương gia ngươi đánh mất nhân tâm, khiến ngươi không chiếm được vương triều Đại Chu, khiến ngươi khó chịu, như vậy ta liền vui vẻ!
- Oanh, yêu nghiệt, ta khuyên ngươi nên lạc đường quay đầu, nếu không, thánh tăng giận dữ, thì tất cả thử triều ngươi gọi đến sẽ bị hủy diệt hầu như không còn!
Vương Khả kêu to một tiếng.
- Vậy ngươi đến đây, thử triều của ta có thể chui xuống đất! Ngươi dìm nước hay hỏa thiêu đều vô dụng, ta xem hôm nay ngươi làm thế nào! Lừa dối đám bách tính này, có ý nghĩa gì sao? Hôm nay ta sẽ khiến bọn hắn chết ở trước mặt ngươi, để tất cả bách tính đều oán hận Vương gia ngươi, ha ha ha!
Thử Vương dữ tợn cười nói.
Vô số dân chúng vẫn lo lắng nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả thở dài:
- Yêu nghiệt, chính ngươi chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách ta, vừa rồi ta lấy được một phần phù lục ở chỗ thánh tăng! Hiện tại, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của thánh tăng!
- Phù lục?
Thử Vương ở nơi xa sững sờ.
Chỉ thấy, bên cạnh Vương Khả có một cái tế đàn, Vương Khả dẫm lên tế đàn, một tay cầm một kiếm gỗ đào, một tay khác lấy ra giấy vàng vẽ hình gì đó không rõ.
Vương Khả dùng kiếm gỗ cắm lên giấy vàng, sau đó múa may một phen, đưa giấy vàng lên trên một ngọn nến đốt lên.
- Hôm nay Vương Khả, dựa vào phù lục thánh tăng ban cho, xin thần phật trên trời, hạ thần binh xuống! Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!
Vương Khả kêu to một tiếng.
Vương Khả uống một ngụm rượu, phù một tiếng, phun lên trên mộc kiếm, một mảng lớn hỏa diễm lập tức bùng lên.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn đến ngây ngốc. Ngươi đang làm gì vậy?
- Nghiệt chướng, a di đà phật, phù lục của bần tăng có quan hệ gì với Thái Thượng Lão Quân! Ngươi khoác lác, có thể chú ý logic một chút hay không!
Bất Giới Hoà Thượng trong Phật Đầu Tự tức giận nhảy ngược lên.
- Ngốc nghếch!
Vương Khả kêu to một tiếng.
- Oanh!
Chỉ thấy, dưới nền đất thành nam, lập tức vang lên một tiếng thật lớn, từng tảng đất bị lật tung, dường như bên trong hố to, có một con cự xà nhô ra, cự xà ngẩng đầu, cao đến năm trượng, tính cả thân thể, chính là quái vật khổng lồ.
- Rắn, là rắn! Rắn thật lớn!
- Không phải một con rắn, mà là rất nhiều, rất nhiều, tại sao, tại sao lại như thế?
- Từ lòng đất bò ra?
. ..
. ..
. ..
Vô số dân chúng sợ hãi kêu lên.
- Rống!
Xà Vương rống to một tiếng, hiệu lệnh vô số độc xà chui ra.
Rậm rạp chằng chịt, trong nháy mắt tạo thành cục diện đối chọi với thử triều.