Vương Khả kêu lên.
Thời điểm Long Ngọc bay đến chân trời, có quay đầu liếc nhìn Vương Khả, tiếp theo, hoàn toàn bay vào trong mây biến mất không thấy.
- Ai! Con mẹ nó, tại sao ta lại xui xẻo như vậy! Một đoạn tình cảm mới, còn chưa bắt đầu, đã kết thúc?
Vương Khả buồn bực nói.
Vương Khả mang theo tâm tình nặng nề, trở lại Phật Đầu Tự.
Vừa vào Phật Đầu Tự, Trương Chính Đạo đã lập tức tiến lên đón.
- Vương Khả, ngươi sao vậy? Mặt ngươi tối quá!
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Còn có thể làm sao? Thất tình chứ sao! Chậc chậc, vừa rồi ta ở trên nhà cao tầng đã nhìn rõ, Vương Khả, ngươi cũng có thời điểm ăn quả đắng? Ha ha ha ha ha!
Cung Vi ở một bên nhìn có chút hả hê nói.
Vương Khả quay đầu nhìn tới, không chỉ có Cung Vi cười trên nỗi đau của người khác, mà Mộ Dung Lục Quang cũng nhìn có chút hả hê.
- Nhìn cái gì? Lão tử thất tình thì sao? Ít nhất có một lần để luyến tiếc, nhìn hai người các ngươi đi, một người không giữ được nam nhân, một người đầu đầy ánh sáng xanh, còn không biết xấu hổ giễu cợt người khác! Phi!
Vương Khả khinh thường nói.
Cung Vi:
“. . .
Mộ Dung Lục Quang:
“. . .
Trong nháy mắt, hai người bị lời nói độc địa của Vương Khả làm cho đen mặt.
- Vương Khả, ngươi thật sự thất tình, lửa giận lớn như vậy? Thế nhưng, nói đi nói lại thì ngươi và Long Ngọc, giống như chưa có xác định quan hệ mà? Ngươi tức giận cái gì chứ?
Trương Chính Đạo trợn mắt, khó hiểu nói.
- Đại ca, ngươi có lòng thông cảm hay không, hiện tại ta đã rất khó chịu rồi, còn tranh luận chuyện chưa xác định quan hệ với ta, đến lúc này rồi, còn ý nghĩa gì sao?
Vương Khả trợn mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo:
“. . .
Vương Khả không để ý tới ba người, bước vào trong chùa.
- Bất Giới Hoà Thượng, cho ta một nén nhang, ta muốn bái lạy Phật Tổ!
Vương Khả nói.
Bất Giới Hoà Thượng sững sờ:
- Vương Khả, chẳng lẽ ngươi vì thất tình, khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo nhân gian, muốn xuất gia?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Mẹ nó, ngươi cũng biết? Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang nhìn trộm ta và Long Ngọc thì thôi, ngươi cũng rình coi sao? Ngươi là người xuất gia mà!
- A di đà phật, trùng hợp nhìn thấy!
Bất Giới Hoà Thượng lập tức đưa một nén nhang.
Mặt Vương Khả đen lại nhìn về phía Bất Giới Hoà Thượng, trùng hợp? Lấy ở đâu ra nhiều trùng hợp như vậy? Ngươi là hòa thượng giả!
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ có duyên với phật, nếu có thể xuất gia làm tăng, chắc chắn công đức vô lượng!
Bất Giới Hoà Thượng mong đợi nói.
Chỉ thấy Vương Khả cúi đầu với phật tượng.
- Phật Tổ, tại sao nhân duyên của ta lại khó khăn như vậy? Chừng nào thì ngươi mới ban cho ta một bà vợ đây! Cứ như vậy hoài, khiến ta rất bất tiện, khó chịu! Vương gia ta chín đời đơn truyền, ta có trách nhiệm nối dõi tông đường cho Vương gia! Phật Tổ phù hộ! Để cho ta mau mau lấy vợ sinh con! Ta tốt sốt ruột lắm rồi!
Vương Khả cúi đầu lạy tượng phật.
Bất Giới Hoà Thượng:
“. . .
Mẹ nó, ngươi đi cầu con? Chứ không phải đi xuất gia? Như vậy vừa rồi ta tán dương đều không công?
...
Ba ngày sau!
Sắc Dục Thiên, Chu Lâm đến bên ngoài Chu Kinh, đứng ở trong rừng cây, nhìn về phía Chu Kinh xa xa.
- Tìm hiểu rõ ràng chưa?
Sắc Dục Thiên nhìn về phía Chu Lâm.
- Rồi, ta từ chỗ một tên hòa thượng ẩn núp trong Độ Huyết Tự biết được, năm ngày trước, Vương Khả cử hành lễ trao giải tiêu phí, mở tiệc rượu, mời đệ tử các đại tiên môn, sau khi kết thúc, con yêu xà kia lao ra muốn đối phó Vương Khả, bị Cung Vi đả thương, cuối cùng bị một cô gái, dùng Đại La Kim Bát thu!
Chu Lâm nói.
- Làm sao có thể? Ngay cả ta cũng khó có thể điều khiển Đại La Kim Bát, một cô gái cái ở đâu tới? Lại có thể tùy ý sử dụng Đại La Kim Bát?
Sắc mặt Sắc Dục Thiên khó coi nói.
- Không biết, hôm đó Cung Vi mang theo Vương Khả và cô gái kia rời đi, ba ngày trước, lại trở về Chu Kinh, cô gái kia và Vương Khả trò chuyện một hồi, liền bay lên trời rời đi! Người ẩn nấp trong Độ Huyết Tự đuổi rất lâu, cũng không đuổi được!
Chu Lâm nói.
- Đại La Kim Bát còn ở trong tay Vương Khả sao?
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Còn! Thúc tổ, thương thế ngài đã khôi phục, nếu không, chúng ta động thủ đi?
Chu Lâm hỏi.
- Động thủ cái gì? Tên Vương Khả kia núp ở trong Độ Huyết Tự giống như rùa đen rút đầu, được Cung Vi bảo vệ, còn tên Mộ Dung Lục Quang kia nữa, không phải nói hắn rất ghét Vương Khả sao? Vì sao một mực ở lì không đi?
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Ta cũng không biết, vẻ mặt Mộ Dung Lục Quang nhìn Vương Khả, một mực là ghét bỏ và tức giận, nhưng chẳng biết tại sao, vẫn không chịu đi!
Chu Lâm buồn bực nói.
Vẻ mặt Sắc Dục Thiên đen lại. Các ngươi đều bảo vệ Vương Khả sao?
- Thúc tổ? Vậy phải làm sao bây giờ?
Chu Lâm lo lắng nói.
- Đừng có gấp! Một hồi sẽ có cơ hội!
Sắc Dục Thiên híp mắt nói.
- Một hồi?
Chu Lâm hiếu kỳ nói.
- Thử Vương điên rồi, hắn triệu tập vô số chuột đến! Ha ha, không phải mấy cái sơn cốc chúng ta vừa mới đi qua có rất nhiều chuột đang nghe Thử Vương dặn dò sao! Hắn điên rồi! Hắn muốn đồ thành?
Sắc Dục Thiên hít sâu một cái nói.
- Thử Vương muốn tự tìm cái chết à! Một khi đồ thành, sẽ bị chính ma lưỡng đạo trong Thập Vạn Đại Sơn cùng nhau đuổi giết!
Chu Lâm cũng hít vào một hơi khí lạnh.
- Không phải chuyện này vừa đúng lúc sao? Thử Vương tới trả thù Vương Khả! Một khi bởi vì Vương Khả mất một thành, đệ tử Vương gia muốn thu lấy vương triều Đại Chu, sẽ khó có được dân tâm, hơn nữa, khẳng định lúc đó trong thành sẽ đại loạn, trong lúc hỗn loạn, chính là thời điểm chúng ta bắt Vương Khả!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Vâng!
- Đã sắp xếp xong xuôi nhóm Huyết Ma trong Liên Hoa Huyết Quật chưa?
Sắc Dục Thiên nhìn về phía Chu Lâm.
- Tất cả đã mai phục tốt rồi, chỉ đợi thúc tổ ra lệnh một tiếng, sẽ tiến công Phật Đầu Tự!
Chu Lâm trầm giọng nói.
- Vậy là tốt rồi, chờ tai họa chuột tiến đến, Chu Kinh đại loạn! Huyết Ma sẽ tiến công Phật Đầu Tự, khiến bên trong loạn thêm loạn, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt Vương Khả đi! Hừ, Vương Khả, lần này, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng!
Sắc Dục Thiên lộ ra vẻ dữ tợn.
- Vâng!
Chu Lâm ứng tiếng nói.
Thời điểm hai người nói chuyện, đột nhiên, phía thành nam Chu Kinh truyền đến từng tiếng nổ lớn.
- Chi chi chi chi chi chi chi chi c-k-í-t..t...t!
Âm thanh của chuột, giống như là tiếng biển gầm cuốn tới.
Chỉ thấy, sông núi phía xa bị vô tận chuột bao trùm, nơi đi qua, không có một ngọn cỏ nào, tất cả hoa cỏ cây cối đều bị ăn không còn một mảnh, thậm chí, do đào địa đạo, mà vô số đất bị đổ sụp, một số con chuột răng lợi tốt, còn gặm nát cả đá.
- Đến rồi!
Ánh mắt Sắc Dục Thiên sáng lên.