Long Ngọc phải đi?
- Tại sao phải đi? Là Ma Tôn ép ngươi?
Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi.
Long Ngọc lắc đầu:
- Không phải! Là sứ mệnh của ta!
- Sứ mệnh rắm chó gì? Long Ngọc, ngươi đừng để người khác tẩy não, trên đời này làm có ai nhất định phải làm cái gì? Sứ mệnh, đều là những người trên đầu có bệnh không dùng được! Tại sao ngươi cũng tin tưởng cái đồ chơi này?
Vương Khả lập tức lo lắng nói.
Long Ngọc nhìn Vương Khả sốt ruột, khẽ cười nói:
- Cám ơn ngươi đã quan tâm, thế nhưng, lần này ta rời đi, sợ rằng ai cũng không ngăn được!
Mặt Vương Khả lộ vẻ phiền muộn.
- Trong Thập Vạn Đại Sơn, ta chỉ có một người bạn là ngươi! Nên trước khi rời đi, ta muốn đến chào tạm biệt ngươi!
Long Ngọc mỉm cười nói.
- Ngươi đến chỗ nào bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn?
Vương Khả cau mày nói.
- Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Long Ngọc hiếu kỳ nói.
- Ngươi đi ra được, thì ta cũng có thể đi ra được, chờ xử lý tốt chuyện nơi đây, ta sẽ ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn tìm ngươi!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Giọng Long Ngọc rất kiên quyết, Vương Khả biết mình không thể khuyên nổi, nếu đã không khuyên được thì không khuyên nữa! Ngược lại để ta đi tìm ngươi!
- Ngươi tìm ta làm gì?
Trong mắt Long Ngọc lóe lên một tia cảm động hỏi.
- Không phải ngưoi nói, ta là bạn của ngươi sao? Ta thích đi tìm ngươi thì đi tìm thôi!
Vương Khả cau mày nói.
Long Ngọc nhìn chằm chằm Vương Khả một chút, cuối cùng lắc đầu:
- Ta không muốn nhắc tới chỗ kia!
Vương Khả:
“. . .
Ngươi không nói địa chỉ, làm sao ta tìm được ngươi?
- Đã vậy, về sau công ty Thần Vương của ta, sẽ mở ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, chỗ nào cũng đều là người của ta, lúc nào ngươi cũng có thể đến bất kỳ một cái chi nhánh công ty Thần Vương nào tìm ta!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Long Ngọc ngạc nhiên nhìn Vương Khả, vì tìm ta, ngươi muốn phát triển công ty Thần Vương ra ngoài?
- Được! Ta sẽ nhớ!
Long Ngọc gật đầu một cái.
- Còn nữa, cái Đại La Kim Bát này cũng cho ngươi, mẹ nó, mặc dù là giống đực, nhưng ngươi cẩn thận dùng một chút là được, nó có thể giúp ngươi chống đỡ một chút nguy hiểm!
Vương Khả lập tức nhét Đại La Kim Bát vào trong tay Long Ngọc.
- Cái Đại La Kim Bát này. . . !
Long Ngọc khẽ nhíu mày.
- Ngươi không cần để ý Cung Vi và Giới Sắc, có ta ở đây, không có việc gì, ta trở về dùng những vật khác đền bù tổn thất của bọn họ là được!
Vương Khả nói thẳng.
Long Ngọc cười cười, cuối cùng lắc đầu, đưa Đại La Kim Bát trả lại Vương Khả:
- Không cần, ta đã nói, ta không thích dùng Đại La Kim Bát!
- Thế nhưng. . . !
Vương Khả sốt ruột.
Long Ngọc cười nói:
- Nếu như ngươi muốn giúp ta, ta cũng có chuyện muốn làm phiền ngươi!
- Sao lại nói phiền chứ? Chuyện gì, ngươi nói đi!
Vương Khả trợn mắt nói.
Chỉ thấy Long Ngọc lật tay, lấy ra một cái hộp ngọc khá là lớn.
Long Ngọc nhìn hộp ngọc, trong mắt lóe lên một tia không muốn, nhẹ nhàng sờ lên.
- Đây là?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ta nghe Ma Tôn đề cập qua, ngươi đã từng nhìn thấy cha Thánh Tử?
Long Ngọc nhìn về phía Vương Khả.
- Hả? Đúng vậy! Chuyện ngươi nói, có quan hệ với cha Thánh Tử?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Đúng, Ma Tôn giao cho ta làm một chuyện, chỉ sợ ta không làm được, nên muốn làm phiền ngươi!
Long Ngọc trịnh trọng nói.
- Là chuyện gì?
- Đưa cái hộp ngọc này đến tay cha Thánh Tử, càng nhanh càng tốt!
Long Ngọc trịnh trọng nói.
- Đưa cho quái vật khô lâu?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Khó khăn ư?
Long Ngọc nhìn về phía Vương Khả.
- Yên tâm, giao cho ta, ta nhất định đưa đến!
Vương Khả lập tức vỗ ngực một cái.
Mặc dù muốn đi gặp quái vật khô lâu rất khó, nhưng đây là lần thứ nhất Long Ngọc xin mình giúp đỡ, coi như mình tốn chút tâm tư, cũng phải làm tốt.
- Ngươi không muốn biết bên trong là cái gì sao?
Long Ngọc cười nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi không cho ta xem, ta tuyệt đối không nhìn!
Vương Khả khẳng định nói.
- Tốt, vậy tốt nhất ngươi đừng nhìn! Có lẽ, đến lúc đó sẽ cho ngươi một cái ngạc nhiên!
Long Ngọc cười nói.
Vương Khả tỏ vẻ kỳ quái tiếp nhận hộp ngọc, rốt cuộc trong này là thứ đồ chơi gì? Thần bí như vậy? Thế nhưng, chút kiên nhẫn ấy Vương Khả vẫn có, hắn cẩn thận thu hồi hộp ngọc, không tiếp tục nhìn nữa.
- Long Ngọc, ta dẫn ngươi đi dạo?
Vương Khả nhẫn nhịn mát mát cười nói.
Long Ngọc lắc đầu:
- Không được, lần này tới, chính là để tạm biệt ngươi, ta sợ ở lâu, ta sẽ không bỏ đi được!
- Thật sự? Không phải không đi sẽ tốt hơn sao?
Ánh mắt Vương Khả lập tức sáng lên.
Long Ngọc lắc đầu, mỉm cười:
- Không, như này rất tốt!
Vương Khả:
“. . .
- Tạm biệt, Vương Khả! Người bạn duy nhất của ta ở Thập Vạn Đại Sơn!
Long Ngọc cười nói.
Vừa nói, Long Ngọc vừa dậm chân lấy ra một chuôi phi kiếm.
- Long Ngọc, chờ chút, đi vội vã như vậy làm gì? Nếu không, để ta đi tìm Ma Tôn nói chuyện, đưa ngươi đi qua!
Vương Khả lo lắng nói.
Thế nhưng, Long Ngọc đã giẫm lên phi kiếm bay lên trời. Hơn nữa bay rất nhanh.