- Được, bần tăng hứa với ngươi!
Giới Sắc hít sâu một hơi và trịnh trọng nói.
- Cung điện chủ, ngươi nghe được chưa? Giới Sắc đại sư đáp ứng rồi. Ha ha ha ha, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của ngươi đi!
Vương Khả lập tức hưng phấn nói.
- Yên tâm, ha ha ha ha ha!
Cung Vi lập tức hưng phấn cười to nói.
Cơ mặt Giới Sắc giật giật, nhìn về phía Vương Khả:
- Xong chưa, Vương Khả? Ngươi nên đưa Đại La Kim Bát cho ta chứ?
- Như vậy sao được?
Vương Khả trợn mắt.
- Ngươi đang đùa giỡn ta sao?
Ánh mắt Giới Sắc giận dữ.
- Không phải. Đại sư, ngươi còn chưa động phòng với Cung điện chủ. Chờ tới ngày các ngươi động phòng, đây sẽ là quà mừng tân hôn cho các ngươi, ta sẽ lập tức dâng lên!
Vương Khả lập tức giải thích.
- Chờ sau khi động phòng? Quà mừng tân hôn?
Giới Sắc đơ mặt.
- Đương nhiên, đến lúc đó ta không cần tốn tiền đặt mua quà tặng nữa! Tiết kiệm tiền cho ta!
Vương Khả cười nói.
Giới Sắc:
-...
Không ngờ là vậy. Ngươi chỉ muốn tiết kiệm tiền mừng à? Ngươi, ngươi… mẹ nó ngươi có cần keo kiệt như vậy không?
- Ầm!
Ngoài thành có một tiếng động lớn vang lên, tượng phật bằng đá đánh Pháp tướng của Quốc sư một trận.
- Cuộc chiến đấu phía ngoài sắp kết thúc rồi!
Mộ Dung Lục Quang nhìn về phía xa.
- Vương Khả, đưa Đại La Kim Bát cho ta, nhanh lên. Đến lúc đó, ta không cần quà mừng của ngươi nữa!
Giới Sắc bỗng nhiên lo lắng.
- Như vậy sao được!
Vương Khả lập tức giấu Đại La Kim Bát ở sau lưng.
Má nó, má nó, Giới Sắc cuối cùng không nhịn được.
- Vương Khả, ngươi tự tìm chết! Gào!
Giới Sắc bỗng nhiên rống to một tiếng.
Chỉ thấy gương mặt Giới Sắc trở nên rất dữ tợn, một khí thế cuồng bạo tàn ác giống như muốn hủy diệt tất cả tràn ra.
- Không đúng, hắn không phải là Giới Sắc! Hắn vẫn là Sắc Dục Thiên! Vương Khả cẩn thận!
Cung Vi sợ hãi kêu lên.
- Nguy rồi, lúc trước Sắc Dục Thiên tìm hiểu chuyện của Giới Sắc hòa thượng qua ta, hắn biết mình có hai tính cách, vừa rồi cố ý giả mạo Giới Sắc hòa thượng! Hắn vẫn là Sắc Dục Thiên! Hắn giả mạo Giới Sắc!
Mộ Dung Lục Quang lập tức kêu lên.
- Tự mình giả mạo một tính cách khác của mình à? Ta ngất, Sắc Dục Thiên, ngươi thật sự không biết xấu hổ à!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Nhưng đã muộn rồi. Nắm đấm của Sắc Dục Thiên đã đánh tới trên lồng ngực của Vương Khả.
- Ngươi mới không biết xấu hổ! Ngươi mới không biết xấu hổ!
Sắc Dục Thiên quát lên như phát cuồng.
- Ầm!
Một đòn đánh mạnh vào ngực Vương Khả.
- Nguy rồi, cho dù lúc này Sắc Dục Thiên bị thương nặng, cũng có lực lượng Nguyên Anh cảnh sơ giai. Vương Khả chết chắc rồi!
Cung Vi biến sắc.
Mộ Dung Lục Quang vẫn thờ ơ. Rõ ràng, Mộ Dung Lục Quang không quan tâm tới sự sống chết của Vương Khả.
Mộ Dung Lục Quang nhìn chằm chằm vào Đại La Kim Bát trong tay Vương Khả. Sắc Dục Thiên muốn lừa lấy Đại La Kim Bát không thành nên ra tay giết người cướp đồ. Trong giây phút chỉ mành treo chuông này, ta có thể cũng cướp không?
Mộ Dung Lục Quang do dự trong nháy mắt, nắm đấm của Sắc Dục Thiên đã dừng ở ngực của Vương Khả.
Một quyền này giống như đánh vào bị bông, Sắc Dục Thiên cảm thấy lực lượng trên nắm đấm của mình đã tiêu hao hết, vẫn còn dính ở trên ngực của Vương Khả. Vì sao?
- Vương Khả, ngươi lại không sao à?
Cung Vi cũng trừng mắt kinh ngạc nói.
Vương Khả vẫn đứng yên. Sắc Dục Thiên công kích một quyền trên đó vẫn không dao động, Vương Khả thậm chí không lùi lại một bước nào.
- Tại sao… tại sao có thể như vậy được? Sao ngươi lại không có việc gì?
Sắc Dục Thiên cũng nhìn nắm đấm mình giống như đang nghi ngờ cuộc đời vậy.
Chỉ có cơ mặt Vương Khả vặn vẹo, lộ vẻ bi thương căm phẫn.
- Sắc Dục Thiên, ngươi bị bệnh tâm thần à? Ngươi muốn lấy Đại La Kim Bát này thì cứ nói! Ngươi đánh ta làm gì hả? Ngươi đánh ta làm gì hả? Ngươi phải Đại La Kim Bát thì cứ nói với ta chứ! Ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?
Vương Khả tuyệt vọng quát.
Cung Vi:
-...
Mộ Dung Lục Quang:
-...
Sắc Dục Thiên:
-...
Vương Khả nói vậy là có ý gì? Ngươi đang đắc ý hay đang khó chịu? Vì sao? Vì sao chúng ta không hiểu?
- Ầm!
Bên ngoài thân Vương Khả bỗng nhiên phát ra sóng khi cuốn bụi bặm xung quanh lên cao.
- Kim Đan Cảnh tam trọng?
Mộ Dung Lục Quang kinh ngạc nói.
Tu vi của Vương Khả đột phá? Vì sao lại vào lúc này? Trùng hợp như vậy sao? Hơn nữa, cảm giác này thật quen thuộc. Hình như lúc trước bản thân mình cũng gặp phải, vì sao chứ?
- Sắc Dục Thiên, ngươi truyền công cho Vương Khả sao?
Cung Vi cũng kinh ngạc nhìn về phía Sắc Dục Thiên.
Sắc Dục Thiên nhìn nắm đấm mình, nhìn Vương Khả chẳng sao cả, cũng nghi ngờ mình có phải mình vừa bị mất trí nhớ không? Không phải mình đánh Vương Khả một quyền à? Sao lại biến thành giúp hắn đột phá?
- Sắc Dục Thiên, ngươi muốn Đại La Kim Bát, ngươi đánh ta làm gì? Khốn kiếp, thần kinh, cho ngươi này!
Vương Khả đập Đại La Kim Bát về phía Sắc Dục Thiên.
- Hả?
Sắc Dục Thiên sửng sốt. Tình huống gì vậy? Ngươi đưa cái này cho ta à?
Niềm vui tới quá bất ngờ, Sắc Dục Thiên không rảnh để suy nghĩ nhiều, lập tức giơ tay nhận lấy.
- Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, Đại La Kim Bát trở lại trong tay Vương Khả. Sắc Dục Thiên lại hét thảm một tiếng, bỗng nhiên che mũi của mình, máu bắn ra như bão táp, sống mũi bị gãy rất thê thảm.
- Vương Khả, ngươi gạt ta!
Sắc Dục Thiên che mũi đau đớn mắng.
- Chuyện không liên quan tới ta. Đại La Kim Bát không tiếp nhận ngươi nên quay về thôi, không thể trách ta được! Nếu không, ta đập lại một lần nữa?
Vương Khả áy náy hỏi.