Bất Diệt Thần Vương

Chương 601: Dựa vào đâu mà bắt ta quản lý hộ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ầm!

Đại La Kim Bát đập mạnh trên sống mũi của Mộ Dung Lục Quang, phát ra tiếng va chạm mạnh. Cú va chạm này làm đàu Mộ Dung Lục Quang lập tức chấn động, suýt nữa bất tỉnh. Đồng thời, máu mũi giàn giụa be bét đầy mặt.

- Vèo!

Đại La Kim Bát lại hóa thành một tia sáng bay trở về trong lòng bàn tay của Vương Khả.

- Ngươi xem, ta nói thật. Nó cứ ở trong tay ta không đi! Chuyện không liên quan tới ta! Ơ? Mộ Dung Lục Quang, lỗ mũi của ngươi lõm xuống rồi?

Vương Khả đột nhiên sợ hãi kêu lên.

- Đại La Kim Bát đánh gãy mũi của Mộ Dung Lục Quang!

Cung Vi mờ mịt nói.

Cung Vi cũng không có cách nào hiểu được, Mộ Dung Lục Quang là Nguyên Anh cảnh a, mũi dễ gãy như vậy à?

- Ong ong oong!

Trong đầu Mộ Dung Lục Quang chấn động, qua một lúc lâu mới tỉnh lại.

- Cái này vẫn có hiệu quả đập choáng à?

Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía Đại La Kim Bát.

- Vương Khả, ngươi ám toán ta!

Mộ Dung Lục Quang che lỗ mũi đang chảy máu, cả giận nói.

- Má nó, ta đã nói cho ngươi biết trước rồi, ngươi không đón được còn nói ta ám toán ngươi cái gì chứ?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ngươi!

Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.

- Nếu không thì lại một lần nữa?

Vương Khả hỏi.

- Tới đi!

Mộ Dung Lục Quang hung ác nói.

Vương Khả lại ném mạnh Đại La Kim Bát ra. Mộ Dung Lục Quang đang chuẩn bị đón lấy, Đại La Kim Bát lại đột nhiên tăng tốc.

- Keng!

Đại La Kim Bát dường như đã xác định chuẩn mũi của Mộ Dung Lục Quang, ầm ầm đập xuống. Mộ Dung Lục Quang hét thảm một tiếng, mũi càng bắn ra máu tươi nhiều hơn, biến dạng một cách đáng sợ. Sau đó, Đại La Kim Bát lại bay trở về trong tay Vương Khả.

- Ngươi xem, chuyện không liên quan tới ta!

Vương Khả nói.

Mộ Dung Lục Quang che cái mũi đang rất đau, trừng mắt nhìn Vương Khả:

- Ngươi, ngươi!

- Mộ Dung Lục Quang, ngươi đừng kêu nữa, chuyện này không trách Vương Khả được! Ngươi đang bị thương nặng, cánh tay không có sức nên không bắt được Đại La Kim Bát, còn muốn đổ lỗi gì chứ? Bất Giới hòa thượng đã sử dụng phật pháp cố định Đại La Kim Bát cho Vương Khả quản lý hộ. Trừ khi chủ nhân của Đại La Kim Bát đến đây, bằng không cho dù ngươi đoạt lấy đi, Đại La Kim Bát cũng sẽ bay trở về trong tay Vương Khả!

Cung Vi trầm giọng nói.

- Sao… sao có thể như vậy được!

Mộ Dung Lục Quang nói với vẻ mặt khó coi.

- Vương Khả, ngươi quản lý hộ một thời gian đi!

Cung Vi nhìn về phía Vương Khả.

- Dựa vào cái gì chứ? Má nó, trong lúc quản lý thay, an toàn tính mạng của ta phải làm sao? Việc riêng tư của ta lại thế nào? Chuyện này không có lợi ích! Ta cần cái chén vỡ này làm gì?

Vương Khả lập tức tức giận nói.

Cơ mặt Cung Vi giật giật. Má nó, bảo vật mà người khác tranh đoạt bể đầu chảy máu, ngươi lại ghét bỏ thành như vậy? Ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào hả?

- Cung điện chủ, ngươi lấy đi, lấy đi, ta không cần nó!

Vương Khả lập tức cầm Đại La Kim Bát bước lên.

- Ta mà cầm được thì còn nói nhiều với ngươi như vậy làm gì?

Cung Vi trợn mắt nói.

- Nhưng ta cũng không thể dùng an toàn tính mạng ra bảo vệ Đại La Kim Bát này một cách vô nghĩa được, mạng của ta cũng là mạng đấy!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Cung Vi trợn mắt nói.

- Nếu không, ngươi theo ta quay về Thiên Lang tông, đáp ứng chuyện chúng ta đã nói?

Vương Khả nói với vẻ mong đợi.

Cung Vi đen mặt, mẹ nó, ngươi chờ ta ở đây à?

- Nằm mơ! Vương Khả, ngươi có quản lý thay hay không thì liên quan gì đến ta! Dù sao ta cũng không quan tâm!

Cung Vi trợn mắt nói.

Vương Khả:

-...

Ngươi không thể chơi xấu như thế được. Má nó, ít nhất phải cho ta chút lợi ích chứ! Lợi ích gì cũng không có, ngươi còn trở mặt à?

Vào lúc Vương Khả đang phiền muộn, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng phật hiệu.

- A di đà phật!

Một tiếng phật hiệu vang lên sau lưng Vương Khả.

Vương Khả hơi ngẩn người. Chẳng phải Bất Giới hòa thượng đang chiến đấu với Quốc sư ở ngoài thành à? Ai đang kêu vậy?

Vương Khả vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy Sắc Dục Thiên ngồi xếp bằng, chắp hai tay trước ngực, trong mắt đầy từ bi.

- Sắc Dục Thiên?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Bần tăng là Giới Sắc!

Sắc Dục Thiên chắp hai tay trước ngực nói.

- Ha ha, Giới Sắc hòa thượng, ngươi chặn được tâm ma rồi? Tốt quá!

Vương Khả bất ngờ, đi lên phía trước.

- Tướng công? Khụ khụ khụ!

Cung Vi kinh ngạc nhìn về phía Giới Sắc hòa thượng.

- Vương Khả thí chủ, đã lâu không gặp?

Giới Sắc hòa thượng cười nói.

- Còn nói đã lâu không gặp, ngươi hại ta thật thảm, ngươi có biết không? Lần trước đã nói rõ là ta hộ tống ngươi đi Liên Hoa Huyết Quật tìm về tất cả lực lượng, ngươi đưa tất cả tài vật của Liên Hoa Huyết Quật cho ta, kết quả, ngươi khôi phục lại tu vi thì biến thành Sắc Dục Thiên, ngươi bảo ta phải làm thế nào? Lợi ích của ta đây?

Vương Khả trừng mắt cả giận nói.

- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, đặc biệt xin lỗi, tâm ma ra vây khốn, ta cũng không thể làm gì được!

Bất Giới hòa thượng lắc đầu.

- Được, không nói những chuyện đó nữa. Trên người ngươi có thứ tốt gì, có bao nhiêu tiền thì đưa cho ta trước, để ta hồi lại chút máu đã. Lần này, ta thua thiệt lớn lắm!

Vương Khả lập tức giơ tay đòi tiền.

Giới Sắc hòa thượng:

-...

Ngươi không chờ được sao? Không thấy ta bị thương thành như vậy à? Còn đòi tiền ta? Ngươi có lòng thương hay không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)