Trong Chu Kinh, dân chúng, yêu ma, đệ tử tiên môn đều nhìn ra ngoài thành!
Ai có thể ngờ được thánh tăng không có tu vi lại có thể lợi hại như vậy, triệu hồi ra phật đá lớn chiến đấu?
Đến trình độ phật lớn thì không cần chiêu thức đẹp mắt, cuộc chiến đấu với từng hành động cử chỉ đều long trời lở đất, chân tượng phật bằng đá đạp một cái, mặt đất nứt ra ra rất nhiều rãnh ngầm, khuỷu tay đụng vào, gò núi sụp xuống.
Hai Như Lai Phật Tổ khổng lồ chiến đấu kịch liệt, đương nhiên phần nhiều lại là tượng phật bằng đá đánh ép pháp tướng!
- Bất Giới hòa thượng, khó trách trước đây ngươi bài xích thân phận Đại Bằng chuyển thế, hóa ra ngươi lại trực tiếp có thể triệu hồi ra Như Lai Phật Tổ! Là ta sơ suất!
Vương Khả cảm thán.
- Quốc sư, việc đã đến nước này, ngươi còn u mê không chịu tỉnh ngộ, ôm chặt lấy Đại La Kim Bát sao? Đại La Kim Bát này đã nhận chủ! Không phải của ngươi! Không phải đồ của ngươi thì ngươi không cầm đi được đâu!
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
Phía xa, hai trong nhiều cánh tay pháp tướng của Quốc sư vẫn còn ôm chặt lấy Đại La Kim Bát, không chịu buông tay.
Quốc sư cũng muốn rời đi, nhưng Đại La Kim Bát không chịu, lại không cầm đi được, thật phiền muộn. Không chỉ có vậy, còn làm mình bị quản chế, trong lúc chiến đấu còn phải để tâm tới Đại La Kim Bát.
Tượng phật bằng đá nhìn Đại La Kim Bát này, bỗng nhiên bàn tay hắn giơ lên như Niêm Hoa Chỉ Pháp, bắn về phía Đại La Kim Bát.
- Keng!
Đầu ngón tay của tượng phật bằng đá xuất hiện một tia sáng màu vàng, bắn lên trên Đại La Kim Bát. Lại thấy Đại La Kim Bát rung lên, bỗng nhiên thoát khỏi hai tay pháp tướng của Quốc sư, chấn động lơ lửng trên không trung.
- Cái gì? Trả Đại La Kim Bát cho ta!
Quốc sư sợ hãi kêu lên.
- A di đà phật, ta nói rồi. Đại La Kim Bát này không phải của ngươi! Ngươi không có năng lực thu phục được nó đâu!
Bất Giới hòa thượng lắc đầu.
- Thối lắm, không phải của ta thì chẳng lẽ là của ngươi? Ngươi muốn cướp đồ thì cướp đồ, đừng nói như mình quang minh chính đại lắm vậy!
Quốc sư trừng mắt tức giận nói.
- Đại La Kim Bát này cũng không phải của ta, bây giờ, chủ nhân của nó chưa về, ai cũng không thu phục! Ta có thể làm được là tạm thời trấn an Đại La Kim Bát, tìm cho nó một người quản lý thay!
Bất Giới hòa thượng trịnh trọng nói.
- Tìm một người quản lý thay? Ngươi nói là bản thân ngươi à?
Quốc sư giễu cợt nói.
- Ta à? Không, ta muốn tìm một người có thể áp chế được nó làm người quản lý thay! Nhờ thí chủ Vương Khả đây!
Bất Giới hòa thượng bỗng nhiên nói.
Phía xa, Vương Khả đã móc dưa, ngồi trên ghế vui vẻ xem trò hay chợt sửng sốt.
- Cái gì, tình huống gì vậy? Liên quan gì đến ta chứ! Bất Giới hòa thượng, ngươi đừng gây họa cho ta! Ta không rảnh!
Vương Khả đơ mặt, sợ hãi kêu lên.
Ngươi có bệnh à? Ngươi đưa Đại La Kim Bát cho ta thì nói riêng với ta đi, nói chuyện long trọng như vậy làm gì? Làm như vậy, tất cả mọi người đều biết. Đám người Quốc sư sẽ tới tìm ta cướp đồ đấy. Ta không muốn bị làm phiền đâu! Đây là muốn mạng của ta à!
- Vương Khả thí chủ, nhờ ngươi!
Bất Giới hòa thượng ở ngoài thành nói.
- Đừng, đừng đưa cho ta, ta không quen ngươi. Ngươi bị điên à? Ngươi đưa cho ta làm gì hả?
Vương Khả lập tức sợ hãi kêu lên.
Nhưng đã muộn rồi, chỉ thấy đầu ngón tay của tượng phật bằng đá lại hiện ra dáng vẻ Niêm Hoa Chỉ, phật quang tập trung lại rồi chợt bắn ra.
- Keng!
Đại La Kim Bát run lên, lập tức hóa thành một tia sáng bắn về phía vị trí của Vương Khả ở trong thành.
Trong lúc ó bay về phía Vương Khả còn không ngừng thủ nhỏ đi, chờ đến chỗ của Vương Khả thì đã hóa thành kích thước của một cái bát bình thường.
- Ầm!
Đại La Kim Bát rơi vào trong tay Vương Khả.
Nó phát ra ánh vàng rực rỡ, giống như một cái bát vàng nằm trong tay của Vương Khả vậy.
Vương Khả nhìn Đại La Kim Bát trong tay với vẻ mặt mờ mịt:
- Ngươi có bệnh à? Ngươi đưa cho ta ngay trước mặt mọi người làm gì? Đánh trống truyền hoa sao? Ta truyền cho ai đây?
- Vương Khả, đưa Đại La Kim Bát cho ta!
Ngoài thành, Quốc sư rống to một tiếng.
- Ở đây không phải nơi ngươi nên tới, ngươi cần phải đi! Như Lai Vô Lượng!
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
- Ầm!
Tượng phật bằng đá ầm ầm đánh ra một quyền vào trên thân pháp tướng của Quốc sư. Trong giây lát, cuộc chiến đấu ngoài thành càng thêm ác liệt.
Mà ở trong thành, rất nhiều đệ tử tiên môn đều nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả còn chưa kịp cắn dưa, nhìn Đại La Kim Bát trong tay mà biến sắc:
- Làm sao đây? Đưa thứ này cho ta làm gì?
- Khụ khụ, Vương Khả, cho ngươi, ngươi tạm thời cất đi! Hắn là của tướng công ta, au này ngươi trả lại cho tướng công của ta!
Cung Vi suy yếu kêu lên.
- Đừng, ta có bệnh, giữ kho cho các ngươi lại đâu không có tiền lương, ngươi muốn thì cho ngươi đấy!
Vương Khả lập tức ném Đại La Kim Bát về phía Cung Vi.
- Cũng tốt!
Cung Vi khẽ gật đầu.
Nhưng Đại La Kim Bát bay ra ngoài chưa được một trượng, lại đột nhiên bay trở về trong tay Vương Khả.
Vương Khả:
-...
Cung Vi:
-...
- Khụ khụ, ngươi đang làm gì vậy?
Mộ Dung Lục Quang nhìn về phía Vương Khả với vẻ không hiểu.
Ngươi không phải muốn đưa cho Cung Vi sao? Lại kéo về làm gì?
- Không phải ta kéo nó về, là tự nó bay trở về! Chuyện không liên quan tới ta!
Vương Khả nói.
Vương Khả nói xong lại ném Đại La Kim Bát ném ra.
- Phù… ầm!
Nhưng nó bị ném ra không đến mười trượng lại bay trở về Trong lòng bàn tay của Vương Khả.
- Đây… đây… đây là tình huống gì vậy? Ngươi tính ăn vạ trong lòng bàn tya của ta, không chịu đi à?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Đại La Kim Bát còn có thể trở lại trong tay ta? Vì sao?
- Vương Khả, ngươi đang đùa chúng ta sao? Ngươi ném mau qua cho ta! Khụ khụ khụ!
Mộ Dung Lục Quang không tin nói.
- Ngươi không tin? Vậy ngươi thử xem!
Vương Khả ném mạnh Đại La Kim Bát về phía Mộ Dung Lục Quang.
- Phù!
Đại La Kim Bát bay về phía Mộ Dung Lục Quang. Mắt Mộ Dung Lục Quang lập tức sáng lên, trong lòng thầm vui mừng. Tên ngốc nhà ngươi, bảo vật như vậy còn muốn ném ra ngoài? Ngươi không cần thì cứ cho ta đi, ha ha ha!
Nhưng khi Mộ Dung Lục Quang sắp nắm được Đại La Kim Bát, Đại La Kim Bát bỗng nhiên tăng tốc, lập tức lướt qua hai bàn tay Mộ Dung Lục Quang còn chưa kịp khép lại.