Bất Diệt Thần Vương

Chương 60: Ngươi thất đức (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trước đây nguyện vọng của Vương Khả là bái nhập Thiên Lang Tông, trở thành đệ tử tiên môn bình thường đã đốt nén hương thơm, bây giờ chẳng những phải bình thường như mong muốn, còn bái Tông chủ làm sư phụ, trở thành đệ tử thân truyền thứ hai của hắn. Đây là hoàng thái tử, không, đây là nhị thái tử đấy! Vương Khả làm sao có thể không kích động được?

Trần Thiên Nguyên vừa mở miệng vàng, tất nhiên không thể thu hồi, các vị khách tiên môn ở đây làm chứng, đây gần như đã được quyết định. Chỉ có Mộ Dung Lục Quang đầy phiền muộn.

U Nguyệt Công Chúa đứng bên luôn nhận được ơn của Vương Khả suốt thời gian qua, bây giờ thấy hắn được đền bù như mong muốn, cũng cao hứng thay cho hắn.

Người duy nhất không hiểu chính là Trương Chính Đạo. Trương Chính Đạo nghe mọi người xung quanh nói chuyện với nhau, cũng đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, trong giây lát hai mắt trợn người, suýt nữa sùi bọt mép ngất đi. Mình đẩy công lao lớn ra ngoài?

- Trần tông chủ, ta cũng đã có cống hiến cho Thiên Lang Tông, ta là người đề nghị cứu U Nguyệt Công Chúa, ta còn là người gõ chuông nữa. Ta cũng là huynh đệ tốt của Vương Khả, ta cũng sùng bái ngươi rất lâu, ta cũng muốn bái ngươi làm sư, sư tôn!

Trương Chính Đạo lập tức quỳ xuống, kích động kêu lên.

Tiếng kêu này làm đám người đều nhìn về phía Trương Chính Đạo.

- Trương Chính Đạo?

Trần Thiên Nguyên cau mày nhìn về phía Trương Chính Đạo.

Rõ ràng Trần Thiên Nguyên biết lai lịch của Trương Chính Đạo.

- Vâng, sư tôn nhận ra ta ạ? Quá tốt rồi!

Trương Chính Đạo lập tức kích động nói.

- Ngươi không nên gọi ta là sư tôn, với thân phận của ngươi, ta nhất định không thể nhận ngươi làm đồ đệ được!

Trần Thiên Nguyên lắc đầu.

Thân phận? Đám người tò mò nhìn về phía Trương Chính Đạo.

- Vì sao?

Trương Chính Đạo không hiểu nói.

- Lần này ngươi gõ chuông có công, nhưng ngươi tùy ý phá hỏng xương cốt còn lại của tiền bối Thiên Lang Tông ta...!

Trần Thiên Nguyên nhíu mày nói.

- Ta… ta bị Vương Khả ép, ta vô ý thôi!

Trương Chính Đạo vội vàng nói.

- Vô ý? Lại bị Vương Khả ép sao? Cũng được! Ngươi phá hỏng sự an nghỉ của tiền bối Thiên Lang Tông, cho nên công lao có giảm, bị Vương Khả buộc gõ chuông, chuyện trước đó có thể bỏ qua, xem như công trừ tội!

Trần Thiên Nguyên bình tĩnh nói.

- Hả? Ta… ta gõ chuông mà!

Trương Chính Đạo không cam lòng.

- Trương Chính Đạo, sư tôn của ta xử sự công bằng chính trực, ngươi nghi ngờ quyết định của sư tôn ta sao?

Vương Khả vừa trợn mắt vừa uy hiếp.

Trương Chính Đạo phiền muộn. Lúc này có giải thích rõ cũng vô ích.

- Trần tông chủ, gõ chuông không nói, nhưng ngươi cũng biết thân phận của U Nguyệt Công Chúa. Ta là người đề nghị, cũng có công lao lớn. Ta, ta muốn bái ngài làm sư phụ, mong ngài tác thành!

Trương Chính Đạo nóng lòng không chờ được nói.

Ngươi không truy cứu ta, nhưng đệ tử Thiên Lang Tông khác nhìn ta thế nào? Sau này bọn họ ra tay với ta thì làm sao? Ta vẫn nên học theo Vương Khả, ôm chặt bắp đùi của ngươi là quan trọng nhất.

Trần Thiên Nguyên lại lắc đầu:

- Ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ, tuy nhiên ta cũng biết bây giờ ngươi có khó xử, ta có thể giúp ngươi giải quyết chút lo lắng của ngươi!

- A? Thật sao?

Ánh mắt Trương Chính Đạo lập tức sáng lên.

- Ngươi bởi vì tội của phụ thân muốn lập công chuộc tội, cho nên bị hạ khóa cấm, ta giúp ngươi tháo ra một tầng! Sau này người bên trên ngươi có hỏi tới, có thể tới tìm ta!

Trần Thiên Nguyên nói.

Trần Thiên Nguyên nói xong thì điểm một cái ở ngực của Trương Chính Đạo, một lực lượng chui vào trong cơ thể hắn.

- Ầm!

Trong cơ thể Trương Chính Đạo phát ra tiếng động lớn, giống như xiềng xích nào đó được mở ra vậy. Tiếp theo lại thấy khí tức của Trương Chính Đạo nhanh chóng tăng vọt, lập tức thổi cho cát đá xung quanh bay loạn.

- Khí tức Kim Đan Cảnh?

Mộ Dung Lục Quang kinh ngạc nói.

Vương Khả cũng trợn trừng mắt. Trước đây Trương Chính Đạo thậm chí chẳng đánh nổi Nhiếp Thiên Bá tiên thiên đỉnh phong, khí tức này…. đột nhiên lên Kim Đan Cảnh à? Điều này, sao có thể như vậy được? Quả nhiên trước đây lão già kia gạt ta.

- Cảm ơn Trần tông chủ, chỉ là… chỉ là so với tháo một tầng khóa cấm, ta vẫn muốn bái ngài làm sư phụ hơn. Ta luôn hướng tới Thiên Lang Tông, người khác không thể hiểu được đâu! Hơn nữa, ngài mở một tầng khóa cấm cho ta, người phía trên ta không thể không nể mặt ngài, nhưng ta vẫn sẽ gặp xui xẻo đấy!

Trương Chính Đạo lo lắng nói.

Trần Thiên Nguyên không ngờ Trương Chính Đạo mặt dày mày dạn như vậy! Nhưng hắn đã quản chuyện này, tất nhiên làm người tốt phải làm tới cùng.

- Ta không thu nhận đồ đệ. Ngươi lo lắng người phía trên ngươi trách mắng, như vậy đi, ngươi lại vào Thiên Lang Tông ta! Bái sư thì thôi, ngươi có truyền thừa của gia tộc! Ngươi vào Thiên Lang Tông ta, xem như làm một trưởng lão khách khanh! Như vậy, người phía trên ngươi gây phiền phức cho ngươi, ngươi có thể báo ra thân phận này, bảo hắn tới tìm ta!

Trần Thiên Nguyên suy nghĩ một lát mới nói.

- Cảm ơn Tông chủ!

Trương Chính Đạo kích động nói.

Trương Chính Đạo quay đầu, đắc ý liếc nhìn Vương Khả, dường như đang nói, bây giờ đại gia là trưởng lão khách khanh, ngươi chỉ là tiểu đệ tử, ngươi phải khách sáo với ta đấy.

Vương Khả không để ý tới Trương Chính Đạo.

- Đúng rồi, Tông chủ, vậy còn U Nguyệt Công Chúa thì làm thế nào? Nàng không có chỗ nào đi được!

Trương Chính Đạo nhìn về phía Trần Thiên Nguyên.

- Con gái của nước đã mất, còn gây thêm phiền phức cho Trần tông chủ. Nếu như Trần tông chủ không ngại, có thể cũng thu ta làm đồ đệ không?

U Nguyệt Công Chúa lập tức nói.

Tuy không biết vì sao mẫu thân bảo mình tìm đến Trần Thiên Nguyên, nhưng bái Trần Thiên Nguyên làm sư phụ, có Vương Khả làm sư huynh đệ thì chắc hẳn cũng không sai.

- U Nguyệt Công Chúa, thân phận của ngươi tôn quý, ta cũng không dám thu ngươi làm đồ đệ. Nhưng ngươi yên tâm, có Thiên Lang Tông ở đây, tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Ta sẽ lập tức phái người đi thông báo với người thân của ngươi tới đón ngươi. Ngươi tạm thời ở lại Thiên Lang Tông đã!

Trần Thiên Nguyên cười nói.

- Ta chỉ là một người ngoài, ở đây sẽ rất bất tiện. Sau này ngươi bảo ta phải tự xử thế nào?

U Nguyệt Công Chúa cười gượng nói.

Trần Thiên Nguyên suy nghĩ một lát:

- Như vậy đi, nếu như U Nguyệt Công Chúa không ngại, cũng làm trưởng lão khách khanh của Thiên Lang Tông ta thì thế nào? Như vậy ngươi không cần bị bất kỳ đệ tử nào khống chế, địa vị cũng ngang với ta!

- Trưởng lão khách khanh?

Các vị khách xung quanh đều tò mò.

U Nguyệt Công Chúa này là công chúa mất nước, có cần phải nâng đỡ như vậy sao? Hay sau lưng nàng còn có thân phận đặc biệt khác?

Lúc này, Mộ Dung Lục Quang hận không thể tát mình một cái. Ban đầu hắn còn tưởng U Nguyệt Công Chúa đã là chó nhà có tang, ngoại trừ gương mặt thì căn bản gì không có gì. Bây giờ hắn mới phát hiện ra mình nghĩ sai rồi, nàng dường như còn có địa vị khác chẳng kém với công chúa của Thi Quỷ Hoàng Triều lúc trước. Mình tự tay chém đứt phần nhân duyên này à?

- Ta? Trưởng lão à?

U Nguyệt Công Chúa kinh ngạc nói.

- Đúng, từ giờ trở đi, ngươi chính là trưởng lão khách khanh của Thiên Lang Tông, bản tôn ra lệnh, đệ tử Thiên Lang Tông phải bảo vệ ngươi như bảo vệ tông! Thấy ngươi như thấy bản tôn!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️