Sắc mặt Vương Khả cứng đờ. Má nó, ngươi nhìn ta làm gì? Các ngươi đồng quy vu tận không phải tốt rồi sao?
Tất cả Huyết Ma xung quanh đều nhìn về Vương Khả, như muốn đợi Vương Khả đưa ra một quyết định vậy.
Vương Khả nhìn ra được sự ngoan độc trong mắt của Chu Lâm, dường như chỉ cần mình vu oan cho hắn, hắn sẽ lập tức nổi giận giết mình vậy. Dưới tình huống này, còn cần phải phân tích sao? Đương nhiên mình phải đứng ở bên phía kẻ mạnh rồi!
- Ta cảm thấy, muốn phán đoán Mộ Dung Lục Quang có phải là kẻ phản bội hay không, rất đơn giản!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Hả?
Tất cả mọi người nhìn về phía Vương Khả.
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi nói ngươi trung thành với chủ thượng Sắc Dục Thiên! Như vậy ta lại hỏi ngươi, ngươi vì chủ thượng có phải chuyện gì cũng làm được không?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không sai! Chủ thượng chính là trời, ta tôn trọng chủ thượng như tôn trọng trời!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Nguyên nhân lúc trước khiến ta nghi ngờ ngươi là kẻ phản bội, chính là dựa vào suy đoán mê tâm thuật của ngươi đã được giải!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ta không quan tâm có trúng phải mê tâm thuật hay không, ta đều trung thành với chủ thượng!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Được, ta cũng chờ có lời này của ngươi. Nếu ngươi thần phục chủ thượng, vậy… ngươi bằng lòng chứng minh bản thân mình đã nhập ma, hóa thành Huyết Ma, huyết mạch giống như chủ thượng vậy? Ngươi có bằng lòng không?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Chà? Vương Khả ngươi đang làm gì vậy?
Chu Lâm không hiểu nói.
- Ta đang bảo Mộ Dung Lục Quang chứng minh bản thân! Nếu như hắn bằng lòng nhập ma, chúng ta sẽ tiếp nhận hắn, cũng tin tưởng hắn!
Vương Khả trầm giọng nói.
Các Huyết Ma xung quanh cảm thấy kỳ lạ, sao ta nghe phương pháp của ngươi thấy không được tự nhiên vậy?
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi có bằng lòng dùng hành động chứng minh ngươi vĩnh viễn trung với chủ thượng không?
Vương Khả lại hỏi.
- Có gì mà không thể chứ?
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Vương Khả, người trúng mê tâm thuật không có cách nào nhập ma! Bởi vì điều này đại biểu hắn không có được linh hồn ban đầu!
Chu Lâm nhíu mày nói.
- Mộ Dung Lục Quang, bản thân hắn nói không quan tâm có trúng mê tâm thuật hay không, hắn đều thần phục chủ thượng, đều bằng lòng thử nhập ma!
Vương Khả nói.
- Nhưng hắn trúng mê tâm thuật nên không nhập ma được!
Chu Lâm kinh ngạc nói.
- Vậy chứng minh hắn nói dối, hắn mới là kẻ phản bội!
Vương Khả lập tức nói.
Chu Lâm:
-...!
Một đám Huyết Ma:
-... !
Vương Khả, ngươi cố ý hãm hại Mộ Dung Lục Quang sao? Hắn đã không nhập ma được, ngươi còn bảo hắn nhập ma? Vậy chẳng phải đang cố ý vu oan cho Mộ Dung Lục Quang sao?
- Được, Huyết Bào Lão Tổ, ngươi không cần lo lắng, cứ giao cho ta là được rồi! Ta là nội ứng kim bài của chủ thượng, còn không thể phân biệt rõ được chút chuyện nhỏ này sao? Cứ để cho ta tới!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Nhưng…!
Các Huyết Ma lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Ngươi quyết tâm vu oan cho Mộ Dung Lục Quang à? Nếu hắn đã trúng mê tâm thuật cũng đại biểu không có linh hồn ban đầu, căn bản không nhập ma được! Ngươi và Mộ Dung Lục Quang rốt cuộc có thù lớn tới mức nào vậy hả?
Chu Lâm nhìn Vương Khả với vẻ mặt kỳ lạ. Tuy hắn nhận ra Vương Khả đang vu oan cho Mộ Dung Lục Quang, nhưng điều này có lợi cho ta, sao ta phải phản đối chứ?
- Ngươi thử xem sao!
Chu Lâm trầm giọng nói.
- Được rồi, lại sử dụng Huyết Ma Chủng mà ta vừa nôn ra đi!
Vương Khả đi đến bên chiếc bàn bên cạnh và cầm lấy Huyết Ma Chủng của mình, sau đó đi tới trước mặt Mộ Dung Lục Quang.
- Vương Khả, bọn họ nói gì ta không hiểu. Có phải ngươi cố ý vu oan cho ta không?
Mộ Dung Lục Quang nói với vẻ mặt khó coi.
- Mộ Dung Lục Quang, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi! Ngươi đừng giãy giụa nữa!
Vương Khả tươi cười có vẻ thân thiết dễ gần.
Nhìn thấy nụ cười này, các Huyết Ma xung quanh đều thầm ớn lạnh. Ngươi vu oan cho Mộ Dung Lục Quang mà còn có thể cười hiền hòa như thế à?
- Không được, thả ta ra. Các ngươi còn không nhận ra Vương Khả muốn vu oan ta sao? Thả ta ra!
Mộ Dung Lục Quang hoảng sợ kêu lên.
- Các ngươi giữ chặt hắn cho ta, đừng cho hắn động đậy!
Vương Khả quát.
Một đám Huyết Ma ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn về phía Chu Lâm.
Trên mặt Chu Lâm lộ vẻ kỳ lạ, nhưng vẫn giữ chặt Mộ Dung Lục Quang không nói lời nào.
- Nhìn gì vậy? Huyết Bào Lão Tổ cũng đã đè lại Mộ Dung Lục Quang, các ngươi còn tính trợ giúp cho kẻ phản bội sao? Giữ chặt cho ta. Nếu để hắn động đậy dù chỉ một cái thôi, ngươi cũng là đồng đảng của kẻ phản bội!
Vương Khả mắng.
Vẻ mặt bốn đại Kỳ Chủ rất khó coi. Ngươi đang ngậm máu phun người!
- Thả ta ra, thả ta ra!
Mộ Dung Lục Quang giãy giụa kịch liệt.
Nhưng hắn bị Chu Lâm và bốn đại Kỳ Chủ đè chặt, cộng thêm bản thân đang bị thương nặng, sao có thể cử động được?
Hắn trơ mắt nhìn Vương Khả cầm Huyết Ma Chủng nhét qua.
- Vương Khả, ngươi vu oan cho ta, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!
Mộ Dung Lục Quang bi thương căm phẫn gào thét.
Chu Lâm đứng bên cạnh lại cười lạnh, dường như chờ mong Mộ Dung Lục Quang bị vu oan thành công vậy.
Mộ Dung Lục Quang giãy giụa được một lúc mới phát hiện Huyết Ma Chủng đỏ tươi trong lòng bàn tay của Vương Khả đã biến thành một chất lỏng màu vàng nhạt!
Chất lỏng màu vàng nhạt? Vậy chẳng phải giống với thứ mà Nhiếp Thanh Thanh muốn cho mình ăn lúc trước sao!
Sâu bên trong linh hồn dường như vẫn còn có ký ức với vật này, đó là cảm giác tanh tưởi mà cả đời không sao quên được.
Tại sao? Tại sao lại biến thành thứ này?
- Không đúng, không đúng, Vương Khả, ngươi cho ta ăn cái gì vậy? Tên lừa gạt nhà ngươi!
Mộ Dung Lục Quang sợ hãi kêu lên.
- Ầm!
Vương Khả dùng trọc chân nguyên bao phủ lòng bàn tay, nhét mạnh vào trong miệng của Mộ Dung Lục Quang.
- Ầm!
Dường như có sấm sét giữa trời quang nổ mạnh ở trong đầu của Mộ Dung Lục Quang, mùi tanh tưởi cuồn cuộn lập tức tràn ngập xung quanh linh hồn. Mộ Dung Lục Quang cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
- Ô Ô Ô Ô ô!
Mộ Dung Lục Quang run rẩy muốn uốn éo người.
- Giữ chặt, đừng cho hắn động đậy, hắn mới ăn được một chút, còn chưa đủ cho hắn tỉnh táo lại! Giữ chặt cho ta!
Vương Khả lo lắng kêu lên.
- Ô Ô Ô Ô!
Toàn thân Mộ Dung Lục Quang run rẩy và không khỏi tuyệt vọng. Nhưng má nó, cả người hắn bị Chu Lâm và bốn đại Kỳ Chủ ấn chặt, căn bản không nhúc nhích được. Trong nháy mắt, Mộ Dung Lục Quang cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ toàn thế giới.
Không...!