- Mộ Dung Lục Quang, ngươi làm chuyện vô liêm sỉ gì...!
Trần Thiên Nguyên trừng mắt nhìn Mộ Dung Lục Quang.
Mộ Dung Lục Quang xấu hổ. Chuyện này không liên quan tới mình. Đó là do Kim Ô Tông làm mà. Tuy nhiên, lúc này có giải thích gì cũng vô ích. Dù sao trước đây mình đã ngầm đồng ý cho Kim Ô Tông treo thưởng.
- Đệ tử biết tội rồi!
Mộ Dung Lục Quang cười gượng nói.
Trần Thiên Nguyên quay đầu nhìn về phía Vương Khả. Rõ ràng thỉnh cầu của U Nguyệt Công Chúa đã phát huy tác dụng rất lớn. Trần Thiên Nguyên trước kia nói một không nói hai lại dao động.
- Vương Khả, ngươi có tu vi thế nào?
Trần Thiên Nguyên hỏi.
- Tiểu tử có cảnh giới Tiên Thiên nhất trọng! Tu luyện Tiên Thiên Tử Khí Công bình thường! Ngày tu hành ngắn, lập tức có thể bỏ đi tu lại!
Vương Khả kích động nói.
Đồng thời, Vương Khả nhìn U Nguyệt Công Chúa với ánh mắt cảm kích. Thân phận của U Nguyệt Công Chúa quả nhiên không đơn giản. Trần Thiên Nguyên sẽ thu ta làm đệ tử chứ?
Trần Thiên Nguyên im lặng suy nghĩ.
Mộ Dung Lục Quang bên cạnh sớm có thành kiến với Vương Khả, sao có thể trơ mắt nhìn Vương Khả chiếm được lợi lớn như vậy?
Nếu Vương Khả Trần không phải là đệ tử của Thiên Nguyên, mình có thể tìm hắn tính sổ bất cứ lúc nào. Nhưng nếu hắn biến thành đệ tử thân truyền của Tông chủ, vậy mình làm sao gây rắc rối cho hắn được?
- Tông chủ, lần này tông môn gặp kiếp nạn lớn, tuy Vương Khả có phát huy tác dụng, nhưng xét đến cùng vẫn là Kim Ô Lệnh. Kim Ô Lệnh là vật của Kim Ô Tông, cho nên công lao biến nguy thành an lần này không thể xem là của Vương Khả được. Hơn nữa, Tông chủ ngài đi hai canh giờ sẽ trở lại, tất cả công lao đều phải thuộc về đệ tử gõ chuông cảnh báo diệt tông. Tông chủ, ngài không thể bỏ qua công lao của đệ tử gõ chuông được!
Mộ Dung Lục Quang lại xin xỏ.
Đám người vừa nghe cũng thấy đúng. Nếu không phải gõ chuông cảnh báo diệt tông, làm sao Trần Thiên Nguyên có thể về nhanh như vậy được? Ai gõ chuông? Hắn mới là công thần lớn nhất!
- Tới rồi. Các sư đệ canh giữ chuông đã tới rồi!
Ánh mắt Mộ Dung Lục Quang lập tức sáng lên, nhìn ba đệ tử Thiên Lang Tông đi từ phía xa tới.
Ba đệ tử này còn áp giải một tên béo đi tới. Đám người liếc mắt đã nhận ra tên béo này chẳng phải là tên béo đã giả mạo Trương Thần Hư ăn vạ đòi tiền ở ngoài cửa sơn môn sao?
- Tông chủ, chúng ta bảo vệ chuông cảnh báo diệt tông, hai canh giờ trước... người này từ dưới lòng đất chui ra, gõ chuông cảnh báo diệt tông, còn sỉ nhục xương cốt của tiền bối Thiên Lang Tông ta...!
Ba người đệ tử Thiên Lang Tông kia nói.
Vẻ mặt mọi người mờ mịt. Má nó, là tên mập này gõ được chuông à? Chúng ta đều phải cảm ơn hắn sao? Nhưng ngươi gõ chuông thì gõ chuông, ngươi sỉ nhục bộ xương của tổ tông người ta làm gì?
Lúc trước Trương Chính Đạo bị trói chặt, cả người đều đờ ra, cũng không biết quảng trường Đông Lang Điện đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, càng không biết vừa rồi có tà ma làm loạn, chỉ biết mình bị khống chế hai canh giờ, Định Quang Kính bỗng nhiên không thấy nữa, mình có thể cử động. Nhưng mình còn chưa kịp chạy, đã bị ba tên cường giả luôn nhìn chằm chằm vào mình suốt hai canh giờ bắt lại, dẫn đến đây.
Trương Chính Đạo không biết rõ tình hình, nhưng đã nhìn thấy Vương Khả quỳ gối trước mặt Trần Thiên Nguyên.
Xong đời rồi, Vương Khả cũng phải quỳ xuống đất xin tha thứ, bọn họ bị lộ, bị lộ rồi! Lần này sắp xui xẻo đây!
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Đúng rồi, chết đạo hữu không chết bần đạo, cứ đẩy tất cả tội lên người Vương Khả đi.
Trương Chính Đạo vẫn còn nhận ra Trần Thiên Nguyên trước mắt, lập tức kêu lên.
- Trần Tông chủ, cứu mạng, chuyện này không liên quan đến ta, ta bị ép buộc!
Trương Chính Đạo bỗng nhiên rơi nước mắt và gào khóc.
- Hả?
Tất cả mọi người mờ mịt nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Không phải ta cố ý đi gõ chuông đâu, ta bị ép buộc đấy. Là Vương Khả, hắn nắm mệnh căn của ta, ép ta phải đi. Mệnh căn của ta vẫn còn nằm trong tay hắn, ta nào dám không nghe lời của hắn. Là Vương Khả, hắn ép ta gõ chuông đấy. Tất cả đều do hắn, muốn trách thì ngươi cứ trách hắn, ta là người vô tội a, ta chỉ muốn hộ tống U Nguyệt Công Chúa tới Thiên Lang Tông thôi. Chuyện này không liên quan đến ta. Về phần những thi thể xương cốt của Thiên Lang Tông, ta cũng không muốn thất lễ. Nếu không phải Vương Khả ép ta, sao ta có thể đào đường dưới đất để gõ chuông chứ? Là Vương Khả ép ta gõ chuông, là hắn, là hắn!
Trương Chính Đạo nước mắt nước mũi ròng ròng chỉ trích Vương Khả.
Trương Chính Đạo khóc một hồi, chợt phát hiện ra bầu không khí có hơi kỳ lạ? Chuyện gì xảy ra vậy? Sao vẻ mặt các ngươi kỳ lạ vậy? Ta đã nói là Vương Khả ép ta gõ chuông, sao các ngươi không nổi giận với Vương Khả? Thậm chí vẻ mặt Trần Thiên Nguyên nhìn Vương Khả càng hiền từ hơn là sao?
Đám người Mộ Dung Lục Quang nhìn Vương Khả không vừa mắt đều khó chịu như ăn phải chuột chết.
- Hóa ra là Vương Khả bày ra chuyện đi gõ chuông?
Trần Thiên Nguyên cảm thán nói.
Vương Khả nghe được lần này Trương Chính Đạo làm thần trợ công, trong đầu lập tức sáng lên.
- Đúng, là ta, tất cả đều tại ta! Lần này, là U Nguyệt Công Chúa phát hiện ra có điều kỳ lạ. Vốn chúng ta ở Lang Tiên Trấn tính chờ ngài trở về là được, không cần mạo hiểm vội vàng bước vào Thiên Lang Tông. Nhưng U Nguyệt Công Chúa phát hiện ra một vài điều không thích hợp, chúng ta dứt khoát quyết định mạo hiểm bước vào Thiên Lang Tông. Chuyện gõ chuông nhất định sẽ bị trách móc, nhưng vì không cho tà ma thực hiện được gian kế, ta chỉ có thể mạo hiểm đắc tội với Thiên Lang Tông, ép Trương Chính Đạo đi gõ chuông. Nếu không có tà ma thì thôi, nếu có tà ma, cũng coi như không phải phụ trái tim chính nghĩa của chúng ta!
Vương Khả lập tức nói ra lý do đã nghĩ xong trước túc vào tông.
Về phần tặng công lao phát hiện tà ma cho U Nguyệt Công Chúa, là vì Vương Khả thật sự không có cách nào giải thích được. Tặng cho U Nguyệt Công Chúa, U Nguyệt Công Chúa hoàn toàn có thể không thèm để ý tới các ngươi, không cần giải thích lý do cho các ngươi.
Về phần trái tim chính nghĩa không để ý tới an nguy của thân mình à? Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang cứng đờ. Ngươi còn có thể không biết xấu hổ hơn không? Trái tim chính nghĩa? Phì! Không biết xấu hổ!
Nhưng Trần Thiên Nguyên lại rất thoả mãn:
- Đây không phải là mạo hiểm, đây là liều chết đấy! Ngươi có dũng có mưu, ngươi còn có một tấm lòng từ bi, ta hết sức hài lòng! Ngươi không chỉ cứu U Nguyệt Công Chúa, còn cứu cả Thiên Lang Tông, phần công lao này không thể xóa bỏ! Có đệ tử như vậy cũng là may mắn của sư phụ! Được, ta đáp ứng ngươi!
- Tông chủ nghĩ lại đi!
Mộ Dung Lục Quang sợ hãi kêu lên.
Vẻ mặt Trương Chính Đạo mờ mịt. Đây là tình huống gì vậy? Chẳng phải ta mới vừa ném nồi cho tên khốn kiếp Vương Khả này sao? Sao hắn lại vớt được lợi lớn rồi? Lẽ nào ta vừa ném không phải là nồi đen mà là một cái nồi vàng?
- Cảm ơn sư tôn, đệ tử Vương Khả bái kiến sư tôn!
Vương Khả lập tức vội vàng bái lạy.