Bất Diệt Thần Vương

Chương 582: Đại la kim bát (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong Trần Mạc đang có bão cát rất lớn, hoàn cảnh vô cùng xấu, giống như biển động vậy. Nếu là người không quen đường sẽ rất dễ bị lạc!

Nhiếp Thanh Thanh bay cũng bị lạc đường, sau một ngày mới bay ra khỏi Trần Mạc.

Lúc này Nhiếp Thanh Thanh bay rất gấp. Nàng không vội không được. Một tay kéo Nhiếp Thiên Bá đầm đìa máu, giống như cả người đều đang hóa thành máu loãng. Vương Khả nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải khiếp sợ.

- Má nó, sợ là người bị ngâm trong axit đặc cũng chẳng thảm không nỡ nhìn như ngươi! Nhiếp Thiên Bá, ngươi còn sống chứ? Rốt cuộc ngươi đã gây ra tội lỗi gì vậy!

Vương Khả kinh hoàng nói.

- Vương Khả, ngươi cũng thấy vết thương của Nhiếp Thiên Bá càng lúc càng tệ. Ta không thể dẫn ngươi bay quá xa được. Khi đến bên ngoài Chu Kinh, ta sẽ thả ngươi xuống, ngươi phải đi một mình thôi. Ta nhất định phải mau chóng quay về Thần Long Đảo!

Nhiếp Thanh Thanh nói với vẻ khó coi.

- Được, được!

Vương Khả khẽ gật đầu.

Bây giờ hắn còn có thể nói gì được nữa. Nhiếp Thiên Bá cũng chẳng còn hình người, mình cũng không tiện làm gì Nhiếp Thanh Thanh.

- Đúng rồi, ngươi ở gần Chu Kinh, nếu gặp được Mộ Dung Lục Quang thì giải mê tâm thuật cho hắn giúp ta! Chuyến này, ta thật sự không có thời gian!

Nhiếp Thanh Thanh nói.

Vương Khả cứng mặt:

- Nhiếp đàn chủ, ngươi đang nói đùa à? Chuyện ngươi còn chẳng giải quyết được lại bảo ta đi? Ngươi không sợ ta bị Mộ Dung Lục Quang giết sao?

- Ta không phải không giải quyết được, mà không có thời gian! Ta rất có lòng tin vào ngươi, Mộ Dung Lục Quang không giết ngươi được!

Nhiếp Thanh Thanh vừa bay vừa nói.

- Vì sao?

Vương Khả không hiểu nói.

Lẽ nào ngươi biết bí mật của ta?

- Bởi vì da mặt ngươi dày!

Nhiếp Thanh Thanh nói.

Vương Khả:

-... !

Có ai khen người như ngươi không? Ta có nên cám ơn ngươi không nhỉ?

- Nhiếp đàn chủ, ngươi quá đề cao ta rồi. Mộ Dung Lục Quang là Nguyên Anh cảnh, ta chỉ là tiểu lâu la Kim Đan Cảnh, sao có thể làm được chuyện này? Không cần vội. Sau này chờ tới lúc ngươi có thời gian, lại tới giải quyết Mộ Dung Lục Quang cũng được!

Vương Khả lập tức từ chối.

- Lần sau không biết làm sao mới có thể tìm được hắn. Đương nhiên, ta bảo ngươi giúp làm việc ta, ngươi sẽ có lợi!

Nhiếp Thanh Thanh nói.

- Hả?

Vương Khả sửng sốt, ngươi có thể cho ta lợi ích gì?

- Mấy ngày trước đó, Chu Hồng Y nói với Ma Tôn, Sắc Dục Thiên phản bội Ma Tôn, bị Ma Tôn xoá tên khỏi Ma Giáo, vị trí đường chủ số hai đang để trống, cần phải bổ sung một đường chủ mới! Chu Hồng Y đẩy ta ra làm đường chủ số hai!

Nhiếp Thanh Thanh nói.

- Đây là chuyện tốt đấy!

Vương Khả sửng sốt nói.

- Ta không muốn làm đường chủ gì đó. Cho nên, chỉ cần ngươi giúp ta giải mê tâm thuật cho Mộ Dung Lục Quang, ta sẽ đẩy ngươi lên làm đường chủ số hai. Đồng thời, ta sẽ bảo Chu Hồng Y ra sức ủng hộ ngươi làm đường chủ. Ngươi thấy thế nào?

Nhiếp Thanh Thanh nói.

Vương Khả cứng mặt. Các ngươi gợi ý cho ta làm đường chủ à? Ngươi nghĩ thế nào vậy? Bây giờ ta vừa mới ngồi vững trên vị trí đà chủ Thần Long, lại muốn cho ta lên chức?

- Cảm ơn lòng tốt của Nhiếp đàn chủ, ta thấy không cần phải phải làm vậy đâu!

Vương Khả nói với vẻ cổ quái.

- Bản thân ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ đi!

Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.

Vương Khả lập tức giả vờ trầm tư, nhưng trong lòng lại nghĩ, cút mẹ nó đường chủ số hai đi. Làm như các ngươi ủng hộ là ta có thể làm được vậy, ta mới không đi tự rước phiền toái cho mình đâu.

- Đến rồi. Phía trước chính là Chu Kinh. Đoạn đường tiếp theo, ngươi tự đi thôi!

Nhiếp Thanh Thanh nói.

Sau đó nàng ném Vương Khả xuống.

- A à, ta còn không biết bay lắm đâu, cẩn thận!

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

- Bịch!

Vương Khả rơi xuống đất rất an toàn, nhưng bốn mươi đệ tử tiên môn khô gầy như que củi bị Vương Khả mang theo lại rơi xuống rất thảm.

- A!

- A!

...

Liên tiếp có những tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Bốn mươi đệ tử tiên môn khô gầy như que củi ngã xuống, lần lượt tỉnh lại, ai nấy đều mờ mịt cùng đau đớn nhìn xung quanh.

Vương Khả cứng mặt, lại nhìn tên đầu xỏ gây họa Nhiếp Thanh Thanh. Nhưng mới đó mà nàng đã bay ra xa rồi. Má nó, trước đây ngươi cũng là đệ tử chính đạo đấy! Có cần phải bạo lực như vậy không? Ta còn chưa kịp sờ vòng tay chứa vật của chúng, ngươi lại làm tất cả tỉnh hết rồi? Đây là chuyện con người nên làm à?

Trong lòng phiền muộn, Vương Khả chỉ có thể che ngực, nhìn về phía một đám đệ tử chính đạo:

- Khụ khụ, các ngươi đều tỉnh lại rồi. Thật tốt quá. Vì cứu các ngươi mà ta bị thương không nhẹ đấy!

Các đệ tử chính đạo tỉnh lại đều sửng sốt. Ta vừa rồi đều thấy được, ngươi chỉ mới che ngực thôi đấy!

- Vương... Vương Khả?

Một đệ tử Thiên Lang tông suy yếu nhìn về phía Vương Khả.

- Là ta. Vị sư huynh này, vì cứu ngươi, ta thật sự không dễ dàng gì! Trước đây các ngươi không nghe lời ta nói, đáng tiếc... !

Vương Khả tỏ ra tiếc nuối.

Các đệ tử Thiên Lang tông lập tức nhớ lại lần cuối cùng mình nhìn thấy Vương Khả trong ngôi miếu đổ nát. Lúc đó bọn họ và Mộ Dung Lục Quang cùng đi gây phiền phức cho Vương Khả, kết quả Mộ Dung Lục Quang đột phá, mọi người ở trong miếu tránh mưa làm hộ pháp. Vương Khả khuyên mọi người rời đi, nhưng không ai quan tâm. Lại không ngờ... !

- Vương Khả, ngươi đã cứu chúng ta à? Làm sao có thể?

Đệ tử Thiên Lang tông không thể tin nổi.

Vương Khả không để ý tới bọn họ, mà nhìn về phía ba mươi đệ tử chính đạo khác.

- Các ngươi đỡ hơn chút nào chưa?

Vương Khả hỏi.

- Tại hạ là đệ tử của Tương Thốn Tông. Ta nhớ, ta bị đám yêu ma kia bắt, đồng thời... !

Một đệ tử chính đạo yếu ớt nói.

- Tương Thốn Tông? Các ngươi có quen biết với Triệu Tứ huynh đệ à?

Vương Khả hỏi.

- Ngươi biết đại sư huynh của chúng ta?

Đệ tử chính đạo kia kinh ngạc nói.

- Đương nhiên rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ mau chóng tìm Triệu Tứ huynh đệ tới giúp các ngươi!

Vương Khả lập tức vui mừng.

Tốt rồi, tiếp theo không cần ta khoác lác nữa, có người sẽ khoác lác giúp ta!

- Thật à?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)