Bất Diệt Thần Vương

Chương 581: Ai là ác bá? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đây là ngươi phản kích sao? Không, a!

Chuột Vương hét thảm một tiếng.

Rất nhiều con chuột hoảng loạn đào hang chạy trốn, nhưng, ở khi đào hang xong, chưa kịp chạy trốn đã bị từng kiếm khí đóng đinh ở trên mặt đất.

Nhiếp Thanh Thanh không hổ danh là Nhiếp diệt sạch, bên ngoài nổi tiếng hung ác, chém tận giết tuyệt.

Trong giây lát đã giải quyết xong mấy con chuột trốn chạy, Chuột Vương được một đám chuột hộ giá cũng bị chém đứt đuôi và một chân phải, mới khó trốn vào lòng đất, biến mất không thấy nữa.

Không bao lâu, một trận chiến đấu đã kết thúc.

Đám tạp dịch quỳ dưới đất cách đó không xa nhìn thấy sức chiến đấu kinh khủng của Nhiếp Thanh Thanh, đều bị dọa cho lập tức cúi đầu, không dám nói lời nào. Má nó, đó là một nữ sát tinh đấy!

- Xoẹt!

Nhiếp Thanh Thanh thu lại trường kiếm.

Nhiếp Thanh Thanh căn bản không để ý xem mình giết bao nhiêu con chuột, cục diện nhỏ thì để ý làm gì?

- Đây là Bắc Xà Vương của Thần Long Đảo à? Có cần giết luôn không?

Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Vương Khả.

Xà Vương vừa nghe thì lập tức sợ tới choáng váng, giết luôn?

Ngày xưa mình không hiểu chuyện, đại chiến với Nhiếp Thanh Thanh và Chu Hồng Y một trận. Khi đó hai người đều bị thương nặng. Lúc này nhìn thấy lực chiến đấu của Nhiếp Thanh Thanh, Xà Vương thậm chí còn chẳng dám chạy trốn, lập tức khiếp sợ.

- Đừng, đừng mà. Ta là Xà Vương của Thần Long Đảo, ta là thuộc hạ của Vương Khả, chúng ta là người một nhà!

Xà Vương lập tức sợ hãi kêu lên.

Xà Vương nói xong nhìn về phía Vương Khả đầy mong đợi.

- Người một nhà? Không phải ngươi mới vừa làm kẻ quên ơn phụ nghĩa sao?

Vương Khả trừng mắt nhìn Xà Vương.

Xà Vương:

-...!

Báo ứng! Lúc này, trường kiếm của Nhiếp Thanh Thanh treo ở trên đỉnh đầu, có chút sơ sẩy là đầu rắn của mình sẽ rơi xuống đất đấy.

- Vương Khả, Vương đà chủ, ta sai rồi. Sau này ta nghe theo ngươi hết, ta sai rồi! Không phải ngươi mới bảo ta vác người sao? Ta đi làm ngay, đi làm ngay đây!

Xà Vương lập tức hoảng sợ kêu lên.

- Lúc trước ngươi cũng nghe ta hết, nhưng ngươi vừa nhìn thấy không còn bị uy hiếp là trở mặt, giờ lại tiếp à?

Vương Khả trầm giọng nói.

Xà Vương:

-...!

Má nó, làm sao bây giờ?

- Xà Vương, làm rắn cũng giống như làm người vậy, phải giữ lời hứa. Ngươi xem, ngươi không bao giờ giữ lời hứa, ai sẽ tin tưởng ngươi? Trở mặt thì phải trả giá rất lớn đấy!

Vương Khả dạy dỗ.

- Vâng, vâng, vâng, ta, ta sai rồi. Sau này ta cũng không dám nữa!

Xà Vương lập tức cúi đầu lạy Vương Khả.

Rắn ở dưới đồ đao, không thể không cúi đầu.

- Muốn giết không?

Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Vương Khả.

Xà Vương lại bị dọa tới run người. Tiêu rồi, Vương Khả muốn giết ta!

- Tạm thời giữ hắn lại đi! Ta còn có chỗ cần dùng!

Vương Khả suy nghĩ một lát mới nói.

Xà Vương vừa nghe thì cảm thấy khó tin, quay đầu nhìn về phía Vương Khả. Ngươi không giết ta à? Ta không nghe nhầm chứ?

- Không giết à?

Nhiếp Thanh Thanh cảm thấy khó hiểu, hỏi lại.

- Tạm thời không giết hắn. Hắn nói sau này sẽ nghe lời ta, vậy để nhìn hắn biểu hiện thế nào đã. Nếu hắn không nghe lời, ngươi giết sạch rắn trong hang rồi truy sát hắn ta! Không, ta có thể treo thưởng! Đến lúc đó, đệ tử hai đạo chính ma đều sẽ nể mặt ta mà nhận nhiệm vụ truy sát hắn!

Vương Khả nói.

Xà Vương há hốc mồm.

- Ngươi có cần phải ác như vậy không?

- Ta không cần quản nữa à?

Nhiếp Thanh Thanh tò mò nói.

- Cũng không phải không quản nữa. Ừ, ngựa còn có lúc lỡ vó, người có sẩy tay. Nếu chẳng may ta không cẩn thận! Như vậy đi, sau này nếu ta có bất trắc gì, ví dụ như mất tích trong thời gian rất dài! Vậy ngươi cứ xác định là ta bị Xà Vương hại, ngươi giúp ta truy sát hắn là được! Đồng thời, ngươi báo cho thiên hạ biết ta bị Xà Vương hại!

Vương Khả nói.

- Cái gì? Ngươi mất tích mà cũng muốn giết ta à?

Xà Vương sợ hãi kêu lên.

Má nó, sau này ta phải làm vệ sĩ cho ngươi sao? Ngươi mất tích, có bất trắc bên ngoài đều đổ lên người ta hết à? Nhiếp Thanh Thanh chịu trách nhiệm truy sát? Còn báo cho thiên hạ biết?

- Được, nếu hắn không nghe lời ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi truy sát hắn, cũng coi như trả nợ ân tình ngươi đã tha thứ cho Nhiếp Thiên Bá!

Nhiếp Thanh Thanh khẽ gật đầu.

- Một phần? Nhiếp Thanh Thanh, ta tha thứ cho Nhiếp Thiên Bá nhiều lần, ngươi chỉ tính là một ân tình thôi à!

Vương Khả lập tức nói.

Nhiếp Thanh Thanh:

-... !

Má nó, ý của ngươi là ta còn phải tiếp tục giúp ngươi nhiều lần nữa?

- Được, cứ quyết định như vậy đi. Nhiếp đàn chủ, ngươi đúng là rộng thoáng, cảm ơn!

Vương Khả lập tức cảm kích nói.

Nhiếp Thanh Thanh:

-... !

Ta nhận lời với ngươi sao?

- Được, sau này có việc lại nói! Ta phải về Thần Long Đảo đây!

Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.

- Ngươi cứ về như vậy sao? Ngươi không quan tâm tới Mộ Dung Lục Quang à? Bên Chu Kinh còn có chuyện đấy!

Vương Khả lập tức kêu lên.

Nhiếp Thanh Thanh ngoắc tay, Nhiếp Thiên Bá lập tức bị kéo ra ngoài.

Chỉ thấy lúc này toàn thân Nhiếp Thiên Bá be bét máu, đã ngất đi, trên người nồng nặc mùi ma khí.

- Nhiếp Thiên Bá bị tà ma nhập vào cơ thể, ta không giúp được hắn, ta phải nhanh chóng đưa hắn trở lại nhờ Chu Hồng Y giúp đỡ!

Nhiếp Thanh Thanh giải thích.

- Chà, được rồi! Vậy ngươi dẫn chúng ta ra khỏi Trần Mạc! Ta phải lập tức trở về Chu Kinh!

Vương Khả nói.

- Chẳng phải ngươi có Xà Vương sao?

Nhiếp Thanh Thanh tò mò nói.

- Xà Vương? Tốc độ của hắn quá chậm! Ngươi bay nhanh hơn! Ta đang rất vội!

Vương Khả giải thích.

Xà Vương đứng cạnh sượng mặt. Chậm à?

Nhiếp Thanh Thanh khẽ nhíu mày rồi gật đầu:

- Được, ta đưa các ngươi một đoạn đường, đến bên ngoài Chu Kinh thì ta sẽ rời đi! Ta không có nhiều thời gian!

- Vậy là đủ rồi!

Vương Khả lập tức gật đầu.

Dưới sự chỉ huy của Vương Khả, Xà Vương đưa bốn mươi đệ tử chính đạo khô gầy như que củi, đã ngất đi ra khỏi Huyết Trì Động. Theo sự sắp xếp của Vương Khả, một đám tạp dịch ở Liên Hoa Huyết Trì chịu trách nhiệm trói bọn họ cùng một chỗ.

Nhiếp Thanh Thanh xách theo Vương Khả và Nhiếp Thiên Bá đã ngất bay lên trời. Vương Khả còn kéo theo một dây các đệ tử tiên môn bay vào trên không trung.

- Xà Vương, ngươi nhớ cho kĩ, vào Phân đà Thần Long của ta thì không được làm xằng làm bậy nữa, ỏ thu lại hành vi ác bá của ngươi! Không được giết người, không được lạm sát kẻ vô tội. Bằng không, xem ta có giết chết ngươi không! Còn nữa, mau chóng đi Chu Kinh gặp ta. Nếu không, ta mời hai bên hắc bạch... , à không, ta mời hai đạo chính ma chém chết ngươi!

Vương Khả bay trên trời còn uy hiếp Xà Vương.

Xà Vương nhìn theo Vương Khả rời đi, trong lòng đầy bi thương và căm phẫn! Má nó, hành vi của ta là ác bá ài? Ngươi mới là ác bá thì có?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)