Thiên Lang Tông Chủ, Trần Thiên Nguyên!
Trần Thiên Nguyên thi lễ với Vương Khả, Vương Khả cũng không dám nhận, lập tức tránh ra.
- Tiểu tử là Vương Khả chỉ có công lao nhỏ bé không đáng kể, nên không dám nhận lễ lớn của Thiên Lang Tông Chủ!
Vương Khả lập tức khách khí nói.
- A? Công lao nhỏ bé không đáng kể?
Trần Thiên Nguyên cười nói.
Vương Khả khiêm tốn làm Trần Thiên Nguyên cảm giác người này không tệ, ít nhất có thể hiểu lễ phép, còn tương đối khiêm tốn.
- Cũng không phải công lao nhỏ bé gì. Nếu không phải có ngươi ra tay, hôm nay Đông Lang Điện chắc hẳn sẽ ma tăng đạo tiêu!
Trần Thiên Nguyên lắc đầu.
Đám người Mộ Dung Lục Quang bên cạnh nhất thời phiền muộn.
- Thiên Lang Tông có nhân tài đông đúc, tất nhiên không thể để cho tà ma thực hiện được gian kế. Hơn nữa, hai canh giờ sau Thiên Lang Tông Chủ sẽ trở lại. Cho dù tà ma phá hủy ở đây, cũng không phá được bao nhiêu!
Vương Khả lập tức phủi sạch công lao nói.
Không phải Vương Khả muốn phủi sạch mà nhất định phải làm ra vẻ khiêm tốn. Bởi vì, công lao này đã chắc như sắt thép, có ném được không được. Mình phủi sạch như thế, chẳng phải để cho Trần Thiên Nguyên xấu hổ, đợi lát nữa sẽ thuận tiện giở lòng tham sao?
- Thiên Lang Tông ta có công nhất định phải thưởng, có ơn nhất định phải trả. Ngươi không cần khiêm tốn, chuyện ngươi làm có nhiều người chứng kiến như vậy, không ai có thể xóa bỏ được. Vương Khả, ngươi có thể có thỉnh cầu gì không? Nếu không quá phận, ta có thể thỏa mãn ngươi!
Trần Thiên Nguyên cười nói.
Tới rồi? Mắt Vương Khả lập tức sáng lên, lập tức quỳ xuống.
- Tiểu tử Vương Khả tu hành ở trong phàm trần, trong lòng vẫn hướng tới Thiên Lang Tông, càng sùng kính Thiên Lang Tông Chủ. Trong cuộc đời này, ta chỉ có một nguyện vọng, đó là có thể bái Thiên Lang Tông Chủ làm sư phụ, mong Thiên Lang Tông Chủ tác thành!
Vương Khả lập tức bái lạy.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả. Ngươi còn thật sự dám tham thế à? Cả đời Trần Thiên Nguyên tổng cộng chỉ thu một đệ tử, riêng Thiên Lang Tông lớn như vậy có bao nhiêu đệ tử muốn bái hắn làm sư mà không được, ngươi lại muốn bái sư?
Bái sư? Đương nhiên phải bái sư! Định Quang Kính cũng là của Trần Thiên Nguyên, đến lúc đó nhờ sư tôn dùng Định Quang Kính xóa bỏ vận rủi của mình, không phải sẽ là nước chảy thành sông sao? Hơn nữa, đánh giá về Trần Thiên Nguyên ở Thập Vạn Đại Sơn vô cùng tốt, hơn nữa còn là Thiên Lang Tông Chủ. Nếu mình bái hắn làm sư phụ, có một ngọn núi dựa lớn như vậy, sau này chẳng phải có thể ngang ngược ở Thập Vạn Đại Sơn sao?
- A? Ngươi ở trong phàm trần cũng từng nghe nói về danh hiệu của ta?
Trần Thiên Nguyên ngoài ý muốn nói.
- Đương nhiên, tu hành giả trong phàm trần đều nói, cả đời không gặp được Trần Thiên Nguyên, tu đến Trường Sinh cũng uổng công! Người nào không biết Trần Thiên Nguyên của Thiên Lang Tông nghĩa khí hơn người, tiên pháp vô địch!
Vương Khả lập tức tâng bốc nói.
Vẻ mặt Trương Ly Nhi và các khách đều cứng đờ, tiểu tử này nịnh nọt thật khiến người ta thấy buồn nôn! Má nó, da gà cũng nổi lên hết rồi!
- Ngươi quá lời rồi!
Trần Thiên Nguyên vừa cười vừa nói.
- Không ngờ, tiểu tử còn cố ý nói bớt, để tránh làm Tông chủ hiểu nhầm ta cố ý đang nịnh nọt đấy. Tiểu tử ta từ nhỏ đã sùng bái Tông chủ, mong Tông chủ thu nhận ta làm đồ đệ!
Vương Khả lại thỉnh cầu.
- Tông chủ, không thể được. Nhân phẩm của người này không tốt, vừa rồi còn phóng túng, nhục mạ tà ma!
Mộ Dung Lục Quang trầm mặt xuống.
Còn muốn bái Tông chủ làm sư phụ à? Ngươi nằm mơ đi!
- Ồ?
Trần Thiên Nguyên nghi ngờ nhìn về phía Vương Khả.
- Tông chủ, vừa rồi ta chỉ bởi vì trùng hợp mới nắm giữ lệnh phù của Thiên Lôi Tru Ma Trận, nắm quyền sinh sát trong tay, có thể giết chết cả đám người. Nhưng trong lòng ta cũng hiểu được, trời sinh chúng sinh, sao có thể để cho ta quyết sinh tử? Ta chắc chắn không thể lạm dụng hình quyền, thà tha một nghìn, cũng không thể giết nhầm một người. Cho nên tiểu tử ta mới cẩn thận kiểm tra xem có đúng là tà ma không. Có thể thủ pháp hơi thô thiển nhưng ta thật sự không muốn giết nhầm một người tốt. Mong Tông chủ minh xét!
Vương Khả lập tức giải thích.
- Vừa rồi, hắn rõ ràng là đang sờ...!
Mộ Dung Lục Quang buồn bực kêu lên.
- Được, Vương Khả có lòng từ bi, đáng quý! Mộ Dung Lục Quang, mong ngươi đừng dùng những tư tưởng phán đoán tục tĩu đó để đổ oan cho một nhân sĩ chính nghĩa!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
Đám người Mộ Dung Lục Quang, Trương Ly Nhi ngạc nhiên nhìn về phía Trần Thiên Nguyên, lòng thương hại từ bi? Nụ cười dâm đãng của hắn lúc trước là lòng thương hại từ bi à? Còn là nhân sĩ chính nghĩa? Ngươi sẽ không bị hắn nịnh nọt tới choáng váng chứ?
- Vương Khả, Trần Thiên Nguyên ta không thu nhận đệ tử, một đệ tử duy nhất cũng là do nguyện vọng của người quen cũ ngày xưa nhờ vả. Cho nên...!
Trần Thiên Nguyên lắc đầu.
Vương Khả biến sắc.
U Nguyệt Công Chúa bên cạnh bước tới:
- Thiên Lang Tông Chủ, ta không biết trước khi nương ta đi, vì sao lại bảo ta có nguy hiểm thì tới tìm ngươi nhờ che chở. Ta tạm thời muốn xem ngài thành người quen cũ của nương ta. Thiên Lang Tông Chủ, lần này, nếu không phải Vương Khả một đường hộ tống, ta đã sớm chết ở dọc đường rồi! Mong ngài nể tình Vương Khả vài lần ra sức cứu giúp ta, xin hãy đáp ứng thỉnh cầu của Vương Khả!
U Nguyệt Công Chúa mở miệng khiến mọi người nghi ngờ. Trần Thiên Nguyên cũng đã nói không thu nhận đệ tử, từ trước đến nay đều nói một không ai dám nói hai, sao có thể bởi vì thỉnh cầu của một công chúa mất nước như ngươi mà đáp ứng được?
- A? Vương Khả đã cứu mạng ngươi?
Trần Thiên Nguyên nhìn về phía U Nguyệt Công Chúa.
- Vâng!
U Nguyệt Công Chúa kể sơ qua mọi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.