- Chuột Vương quay lại!
...
...
...
Một đám tạp dịch hoảng sợ kêu lên.
Chỉ thấy cách đó không xa có bốn con chuột lớn cao tới một trượng đang vác một cỗ kiệu. Ngồi trên cỗ kiệu đó chính là Chuột Vương với gương mặt dữ tợn.
Chuột Vương quay lại với khí thế hung hăng, dẫn theo đại quân chuột đi ra.
Đại quân chuột vừa từ lòng đất đi ra, lập tức bao vây xung quanh Liên Hoa Huyết Quật. Một đám tạp dịch lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Vương Khả, Xà Vương ở cửa Huyết Trì Động cũng bị vô số con chuột bao vây.
Xà Vương kinh ngạc nhìn Chuột Vương như hung thần ác sát ngồi trên cỗ kiệu cách đó không xa.
- Sao vậy? Sao hắn lại quay về?
Xà Vương kinh hãi nói.
Vương Khả cũng nuốt nước bọt, nhìn con chuột khổng lồ trên cỗ kiệu.
- Vương Khả? Ha ha ha ha ha ha, ta đã trở về! Ngươi không ngờ đúng không?
Chuột Vương cười dữ tợn nói.
- Chân mọc trên người ngươi, ngươi có về hay không cũng đâu có gì liên quan tới ta?
Vương Khả trợn mắt nói.
Chuột Vương:
-... !
Xà Vương:
-... !
Ngươi không nghe được sao? Chuột Vương tới tìm ngươi gây phiền toái đấy. Sao ngươi chẳng sợ gì? Còn nói mấy lời kỳ lạ như vậy!
Vương Khả sợ cái lông à? Trong Huyết Trì Động phía sau có đại lão Nguyên Anh cảnh, ta còn sợ gì?
- Hừ, mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi cướp Đan Anh của ta, cướp tài vật của ta, quá nhục ta rồi. Ta muốn ngươi phải chịu đau khổ gấp trăm lần ta bị mất Đan Anh!
Chuột Vương trừng mắt nổi giận nói.
- Ngươi quên à? Chuyện đó không liên quan tới ta!
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Chuột Vương.
Xà Vương ở bên cạnh cũng trừng mắt nhìn Vương Khả. Chuyện không liên quan ngươi? Sao ngươi có thể nói ra những lời đó được vậy?
- Cái gì? Ngươi còn muốn ngụy biện à?
Chuột Vương không hiểu nói.
- Ta không có ngụy biện. Ngươi thử nhớ lại xem. Lúc đó ngươi bị đè bẹp, Quốc sư cũng có phần. Tự ngươi ản thân ngươi tới gần, không liên quan tới ta! Sau lại ta lục soát trên người ngươi chẳng lục được gì! Ta chuẩn bị buông tha! Là ai nói cho ta biết trong miệng ngươi có Đan Anh? Là ai bảo ta lấy tài vật trong Đan Anh?
Vương Khả hỏi.
Xà Vương đứng cạnh sượng mặt.
Chuột Vương cũng nhìn qua. Bởi vì lúc đó Chuột Vương cũng nghe được Xà Vương đã lén báo.
Là Xà Vương?
- Còn nữa, ta không cầm Đan Anh của ngươi, Đan Anh của ngươi bị Xà Vương ăn! Không tin, ngươi hỏi hắn xem!
Vương Khả chỉ vào Xà Vương.
- Không phải, không phải, Vương Khả, ngươi hãm hại ta!
Xà Vương sợ hãi kêu lên.
- Ta hãm hại ngươi chỗ nào? Không phải ngươi ăn Đan Anh của Chuột Vương sao? Ta lại không ăn! Lúc đó là ngươi nói cho ta biết lấy Đan Anh thế nào! Ta vốn không biết! Ta căn bản là người qua đường! Người âm mưu, tính kế tất cả mọi chuyện, người được lợi ích lớn nhất không phải là Xà Vương ngươi sao? Ta có đổ oan cho ngươi sao?
Vương Khả hỏi.
Xà Vương:
-... !
Chuột Vương nhìn chằm chằm vào Vương Khả, im lặng hồi lâu chẳng biết nói cái gì cho phải.
Vương Khả nói dối?
Không, Vương Khả không nói dối, bởi vì vết thương của Xà Vương đã khỏi hẳn, mình không cảm ứng được Đan Anh vì nó đã bị Xà Vương nuốt vào, đồng thời luyện hóa vào nội đan.
Tiêu rồi, Đan Anh của mình không còn nữa!
- Khốn kiếp, yêu xà, ngươi tự tìm chết!
Chuột Vương phẫn nộ quát.
Xà Vương:
-... !
- Oan có đầu nợ có chủ! Ai ăn Đan Anh của ngươi thì ngươi tìm ai đó, thật sự không liên quan tới ta!
Vương Khả ném nồi không còn một mảnh.
- Bắt yêu xà này cho ta, ta muốn lột da hắn, móc ra nội đan của hắn, nhanh lên!
Chuột Vương hét lớn.
- Chít...!
Tất cả yêu chuột lập tức hét lớn một tiếng, cùng lao về phía Xà Vương.
- Ầm!
Xà Vương phá vòng vây của đám chuột, lập tức chạy trốn về phía xa.
- Muốn chạy à, đừng có mơ!
Chuột Vương gào to một tiếng, lập tức nhào qua.
- Ầm!
Trong giây lát, đại chiến chuyển về phía xa, Vương Khả, Xà Vương đều va chạm mạnh vào nhau.
Tuy vết thương của Xà Vương đã bình phục nhưng dù sao vẫn chưa đột phá, còn là Nội Đan cảnh. Cho dù lúc này Chuột Vương vị thương rất thảm, hắn cũng là Đan Anh cảnh. Trong giây lát, hai thú đại chiến kinh thiên động địa.
Xung quanh vừa được đám tạp dịch quét dọn, lại có đất đá bay loạn, hoàn toàn hỗn loạn, rõ ràng uổng công dọn.
- Cuộc chiến rắn chuột à? Chà chà!
Vương Khả lắc đầu.
Trong cuộc chiến đấu phía xa, cho dù Chuột Vương muốn bắt Xà Vương, vẫn oán hận Vương Khả.
- Bên Xà Vương có ta, phan ra mấy nhóm đi bắt Vương Khả!
Chuột Vương quát.
- Gào!
Một đám con chuột lao về phía Vương Khả.
Vương Khả vừa nhìn lịa xem thường:
- Ta cũng là Kim Đan Cảnh, còn sợ đám chuột nhỏ các ngươi ào?
Vương Khả nói xong, đạp hai thanh phi kiếm và chậm rãi bay lên trên không trung, đứng ở trên cao nhìn những con chuột phía dưới đang rít gào phẫn nộ.
Vì sao? Bởi vì những con chuột này không biết bay!
Chuột Vương biết bay đang đối phó với Xà Vương, bởi vậy đám chuột chẳng động được tới sợi lông của Vương Khả, còn bắt cái rắm à!