Vương Khả hài lòng thu linh thạch, bảo vật trong bụng con chuột nhỏ trong suốt vào vòng tay trữ vật, hắn hiện tại rất hài lòng!
- Lão thử, quả nhiên cũng là cao thủ đào hang, dưới nền đất đào bao nhiêu linh thạch! Ha ha, lần này không thua thiệt, kim vũ mao tiêu hao một trăm vạn cân linh thạch đều bổ sung xong, phát tài, phát tài, ha ha ha!
Vương Khả hưng phấn.
Hoàn toàn không phát hiện, đám người chiến đấu nơi xa nhìn mình với ánh mắt đầy cổ quái.
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
Vương Khả bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, kinh ngạc nói.
Tất cả cường giả chiến đấu đều trầm mặc.
- Vương Khả, ngươi vừa rồi làm gì?
Huyết Bào Lão Tổ khinh bỉ nói.
- Ta có thể làm gì? Liên quan gì đến ngươi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Mất mặt xấu hổ!
Ô nha cũng khinh thường nói.
- Ta mất mặt? Các ngươi thật kỳ quái, các ngươi không phải đang đánh nhau sao? Tại sao bỗng nhiên nói những lời khó hiểu như thế?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Ma giáo có đà chủ như ngươi, thật mất mặt!
Ô nha vỗ cánh một cái nói.
- Thứ đồ chơi gì? Ta mất thể diện thế nào?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hừ, Thiên Lang Tông có điện chủ như ngươi, cũng thật mất mặt!
Huyết Bào Lão Tổ lạnh lùng nói.
- Các ngươi bệnh tâm thần à, các ngươi không phải nên đánh chết đánh sống sao? Liên quan gì tới ta? Nhìn ta nghỉ ngơi ở nơi này, nguyên một đám hâm mộ ghen ghét? Lão tử vừa rồi giết chết Thử Vương, ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút!
Vương Khả quát.
- Mất mặt xấu hổ, còn đang giảo biện, phi! Nhìn ngươi nói chuyện cũng buồn nôn!
Huyết Bào Lão Tổ đột nhiên cầm kiếm chém tới.
- Oanh!
Bàn đá trước mặt Vương Khả bỗng nhiên nổ tung.
Vương Khả ngồi trên mặt ghế đá, hai tay còn nắm vuốt con chuột nhỏ trong suốt, bóp con chuột nhỏ trong suốt mắt trắng dã.
Nhìn bàn đá trước mặt nổ tung, Vương Khả sững sờ:
- Ngươi làm gì? Ngươi làm cái gì đánh lén ta? Ta đang trừng trị Đan Anh của Thử Vương, liên quan gì tới các ngươi!
Tất cả mọi người nhìn thấy Vương Khả quần áo chỉnh tề, trong tay thật cầm lấy Đan Anh Thử Vương, nguyên một đám ngạc nhiên.
Mẹ nó, là chúng ta nghĩ lầm? Ngươi không có làm chuyện đó?
- Các ngươi chơi cái gì? Huyết Bào Lão Tổ, tại sao ta phải mất mặt xấu hổ? Ta làm cái gì?
Vương Khả chất vấn.
Huyết Bào Lão Tổ: …
- Còn có quốc sư, ta làm gì, liên quan gì đến ngươi, tại sao ta lại không thể là đà chủ? Tại sao ta mất thể diện? Ngươi nói đi! Vì cái gì ta mất thể diện, ngươi nói rõ đi!
Vương Khả chất vấn.
Ô nha: …
Con mẹ nó, ngươi bảo ta nói cái gì?
- Ta ngồi ở đây thật tốt, các ngươi không đánh nhau, chạy tới nổ bàn của ta làm gì? Ta trêu chọc ngươi? Các ngươi bị bệnh tâm thần!
Vương Khả mắng.
Một đám cường giả: …
Mấu chốt, hiện tại tất cả mọi người tập thể mất tiếng, không biết nên giải thích hiểu lầm của mình thế nào, mẹ nó, ngươi nghỉ ngơi cứ nghỉ ngơi, quấy nhiễu chúng ta chiến đấu làm gì? Hại chúng ta bị ngươi mắng, còn không biết phản kích thế nào, một khi phản kích, sẽ bại lộ chúng ta tư tưởng xấu xa, mẹ nó, ta không cần sĩ diện?
Lúc này, tất cả mọi người nghiêng đầu đi, tiếp tục chiến đấu.
- Ầm ầm!
Đại chiến tiếp tục!
- Các ngươi chờ một chút, các ngươi nói rõ ràng đi! Đã xảy ra chuyện gì a? Ai mất mặt xấu hổ? Các ngươi lại nói cho rõ? Có thể nói xong mới đại chiến tiếp hay không?
Vương Khả hô hào.
Nhưng, tất cả mọi người đang chiến đấu giống như đã thông đồng với nhau, ai cũng không để ý đến Vương Khả, tiếp tục ra sức chiến đấu.
- Thật là!
Vương Khả trợn mắt nhìn nơi xa.
Ô nha cuối cùng chỉ là phân thân, uy lực cũng không phải quá lớn, bị một đám yêu ma và Huyết Bào Lão Tổ hợp lực vây công, lập tức bị trọng thương.
- Oanh!
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn, vô số hỏa diễm bộc phát trong người ô nha, đẩy ra tất cả mọi người, ô nha lập tức thoát khốn, xông lên trời.
- Không tốt, đừng để hắn chạy!
Huyết Bào Lão Tổ tức giận nói.
- Oa!
Ô nha bay đi càng lúc càng nhanh, mắt thấy sắp ném bỏ tất cả người sau lưng.
- Đại Uy Thiên Long ~~~~~~~~~~~~~!
Đột nhiên một tiếng kêu to từ trên cao vang lên, lại nhìn thấy, bầu trời có bàn tay đỏ ngòm từ trên trời giáng xuống, cũng đập vào người ô nha, lực lượng kinh khủng, trong nháy mắt đã đánh rơi ô nha xuống.
- Oanh!
Ô nha rơi xuống đất, vô số bụi mù bay lên, tất cả yêu ma trong chiến đấu lập tức biến sắc, toàn bộ ngừng lại.
Huyết Bào Lão Tổ cũng ho khan nhìn lên trời, lại nhìn thấy, trên bầu trời, một tên nam tử ở trần đứng đó, không phải Sắc Dục Thiên thì là ai?
- Chủ thượng!
Tất cả yêu ma cung bái quỳ xuống.
- Giới Sắc, ngươi xuất quan, quá tốt rồi!
Vương Khả cũng vui vẻ.
Lại nhìn thấy Sắc Dục Thiên trợn mắt: