Ô nha quát to.
- Ầm ầm!
Hai người đại chiến kịch liệt.
Mà Vương Khả lại không để ý đến đại chiến giữa không trung, mà là nhìn về phía cách đó không xa có một bánh thịt.
Thật là bánh thịt, bánh thịt một con chuột lớn.
Thử Vương, bị hai Như Lai Thần Cước liều mạng giẫm đánh, giẫm dẹp?
Hiện tại, một cái bánh thịt rơi xuống cách Vương Khả không xa, Vương Khả thổn thức.
- Ngươi nói, ngươi làm gì chứ? Ta nói cầu tình giúp ngươi, ngươi cứ đối đầu với ta! Ta nói ngươi đừng chọc ta, ta sẽ giết chết ngươi, con mẹ nó ngươi không tin cứ đi chọc ta, hiện tại chết rồi?
Vương Khả khinh bỉ nhìn về phía Thử Vương.
Đồng thời, hắn chụp lấy bánh thịt Thử Vương.
Các yêu ma chung quanh đi sang giúp Huyết Bào Lão Tổ ứng phó ô nha, chỉ ngẫu nhiên nhìn sang Vương Khả, cũng thổn thức với cái chết của Thử Vương, đồng thời không hiểu Vương Khả lấy bánh thịt Thử Vương làm gì.
Chụp cái gì? Đương nhiên là thu vòng tay trữ vật, Thử Vương chính là Nguyên Anh cảnh đấy!
- Bọn họ nói, yêu thú không có cách nào sử dụng vòng tay trữ vật, là thật? Tại sao trên người con chuột này lại không có vòng tay trữ vật? Tài bảo của ngươi đâu? Linh thạch của ngươi đâu? Tại sao không có! Ngươi không phải đại lão Nguyên Anh cảnh sao? Không nên nghèo như vậy!
Vương Khả buồn bực tìm kiếm.
Thế nhưng mà, trên người lão thử không có cái gì cả.
Mẹ nó, vì sao? Ta lãng phí một trăm vạn cân linh thạch, kết quả không thu được cái rắm gì?
- Đan Anh, yêu thú có Đan Anh, cạy mở miệng của nó!
Một giọng nói hư nhược từ xa truyền tới.
- Ai?
Vương Khả quay đầu nhìn lại.
Lại nhìn thấy thấy Xà Vương bị treo lên cao, sùi bọt mép, suy yếu nói với Vương Khả.
Xà Vương hiện tại thật thê thảm, cái bụng bị ô nha xé ra một lỗ thủng lớn, chảy thật nhiều máu, vừa rồi lại bị bàn chân thối ảnh hưởng, thối gần như bất tỉnh, thật vất vả thanh tỉnh, lại nhìn thấy Vương Khả đang tìm kiếm trên thân thể Thử Vương. Lập tức hô lên.
- Cạy mở miệng của nó, Đan Anh Thử Vương rất yếu, Đan Anh có thể tồn trữ một vài thứ!
Xà Vương yếu ớt nói.
- A?
Vương Khả lập tức dựa theo lời Xà Vương nói, cạy mở cái miệng đã xẹp của Thử Vương, lập tức, từ trong miệng Thử Vương, một con chuột nhỏ trong suốt chạy ra, con chuột nhỏ trong suốt chỉ lớn chừng ngón cái, thấy Vương Khả cạy mở miệng Thử Vương, con chuột nhỏ trong suốt lập tức sợ hãi lao ra.
- Đan Anh? Chính là đồ chơi này? Còn muốn chạy?
Vương Khả trợn mắt.
Lập tức, tay nhỏ bóp, cũng bắt lấy con chuột nhỏ trong suốt.
Chi chi chi chi!
Con chuột nhỏ trong suốt thét lên.
- Xà Vương nói, bên trong bụng của ngươi có bảo bối? Có thể trữ vật? Ta xem một chút!
Vương Khả cầm nó lên.
Mặc dù con chuột nhỏ trong suốt giãy dụa, nhưng, Vương Khả lại nhìn thấy trong bụng nó quả nhiên có vài thứ, có linh thạch, có pháp bảo.
- Ha ha ha, quả nhiên có tiền, phun ra, là ngươi nôn ra hay ta nặn ra?
Vương Khả lập tức hưng phấn nói.
- Chi chi chi chi!
Con chuột nhỏ thét lên chi chi, giống như không có bao nhiêu thần trí.
- Mẹ nó, nghe không hiểu tiếng người có phải hay không? Tốt, vậy ta tới giúp ngươi!
Vương Khả trợn mắt.
Vương Khả bóp, nhẹ nhàng nặn.
- Chi chi c-k-í-t..t...t! Ọe!
Lập tức, một tảng lớn linh thạch bay ra khỏi miệng nó.
- A, có hiệu quả, ha ha, có linh thạch, nhanh nôn, nhanh nôn, ha ha ha!
Vương Khả kích động nói.
Vương Khả thu linh thạch vào vòng tay trữ vật, lập tức tìm một cái bàn đá, trốn ơsau bàn đá, không cho người khác trông thấy con chuột nhỏ trong suốt, liều mạng nặn con chuột nhỏ, con chuột nhỏ chỉ cần phun ra linh thạch pháp bảo, lập tức bị Vương Khả thuận tay giấu vào vòng tay trữ vật.
Vào lúc này, Vương Khả càng làm càng hưng phấn, hai tay linh hoạt đoạt bảo, vừa phòng bị bốn phía. Để tránh có người tới gần đoạt thu hoạch của mình.
Việc này cũng làm Huyết Bào Lão Tổ, ô nha và các yêu ma đang đại chiến nhìn sang, bỗng nhiên giật mình.
Mọi người thấy hình ảnh, lại là Vương Khả ngồi phía sau bàn, hai tay đặt dưới hạ bộ, làm ra động tác không thể miêu tả rất nhanh. Nguyên một đám đều ngẩn ra.
- Vương Khả đang làm gì?
Một kỳ chủ mờ mịt nói.
- Ta, ta cũng không biết, giống như, giống như . . .
Một Kỳ chủ khác rất kinh ngạc.
- Hắn quá lâu không có nữ nhân? Thời điểm hỗn loạn như thế, hắn còn có hứng thú tự mình động thủ?
Kỳ chủ trước đó mờ mịt nói.
- Ta, ta cũng không biết!
. ..
. ..
. ..
Vào lúc này, trừ bỏ Xà Vương và bản thân Vương Khả hiểu đang làm gì, những người khác đều ngạc nhiên. Bao quát Huyết Bào Lão Tổ và ô nha, đang chiến đấu đến một nửa, nhìn tần suất cánh tay Vương Khả lay động, cũng quên đi bản thân nên xuất chiêu.
Hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, Vương Khả, ngươi đang làm gì?
Đang đại chiến dữ dội, bằng không, Huyết Bào Lão Tổ và ô nha chỉ cần thả ra thần thức liền có thể nhìn rõ tất cả.
Đáng tiếc, cũng không ai biết Vương Khả đang làm gì.
Thẳng đến khi Vương Khả thu lấy tất cả linh thạch và pháp bảo của con chuột trong suốt, thu sạch vào vòng tay trữ vật bản thân.
Vương Khả mới thoải mái hài lòng.
- Hô, sảng khoái!
Vương Khả vui vẻ thở dài.
Huyết Bào Lão Tổ: …
Ô nha: …
Chúng yêu ma: …
Ngươi đùa thật?