Lúc Huyết Bào Lão Tổ và Thử Vương đại chiến với nhau, Vương Khả đã chạy xa, thật chạy rất xa!
Thử Vương càng nổi trận lôi đình.
- Oa!
Cách đó không xa, ô nha kêu to một tiếng, bộc phát ra đại lượng hỏa diễm.
- A!
Rất nhiều yêu ma bị xung kích bay ngược về phía sau, thế nhưng, tứ đại kỳ chủ và một đám yêu ma Kim Đan cảnh vẫn xông về trước.
- Thử Vương, đừng giằng co, nhanh lên, ta cảm nhận được Sắc Dục Thiên sắp xuất quan!
Ô nha kêu lên.
- Chủ thượng sắp xuất quan? Quá tốt rồi, nhanh, bắt lấy ô nha này lập công chuộc tội!
Tứ đại kỳ chủ lập tức gầm to.
- Rống!
Các yêu ma lập tức nhào về phía ô nha.
Cách đó không xa Thử Vương cũng sợ hãi:
- Quốc sư, Huyết Bào Lão Tổ thật khó dây dưa, hắn nổi điên muốn lập công chuộc tội, ta nhất thời bắt không được hắn! Vương Khả càng chạy xa!
Quả nhiên, Vương Khả đã sớm chạy ra xa! Hắn muốn chạy vào trong sơn động, chuẩn bị trốn vào.
Thử Vương vừa tức vừa cấp bách, tên vương bát đản này, trốn vào trong sơn động, làm sao tìm được? Tiếp qua một hồi, Sắc Dục Thiên sẽ xuất quan!
- Vương Khả muốn tránh? Nằm mơ! Một đám tiểu chút chít, dám quấy nhiễu phân thân của ta, thật cho rằng ta không làm gì được các ngươi hay sao?
Ô nha quát lạnh một tiếng.
Trong lúc quát to, lại nhìn thấy ô nha phun ra một cọng lông vũ màu vàng.
- Trong miệng quạ đen cũng có thể mọc ra lông vũ sao?
Vương Khả ở nơi xa trợn mắt nói.
- Không đúng, kim vũ mao. . .
Vương Khả kinh ngạc nói.
Lại nhìn thấy ô nha phun ra kim vũ mao, há mồm phun một cái, một cỗ lực lượng rót vào kim vũ mao.
- Hô!
Khi nhìn thấy kim vũ mao bỗng nhiên bành trướng, giống như trong nháy mắt hóa thành một bàn chân màu vàng khổng lồ, có cao hơn một trượng, khí tức to lớn, bàn chân khổng lồ vừa ra, lập tức đụng vào yêu ma bốn phía.
- Oanh ~~~~~~~~~~~~!
Chỉ cần một đòn, tứ đại kỳ chủ và một đám yêu ma bị bàn chân khổng lồ đạp bay ra xa.
- A!
Một cước định càn khôn, trong nháy mắt càn quét tất cả địch nhân.
- Như Lai Thần Cước? Sao ngươi cũng có lông chim vàng?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Tử Bất Phàm có, tại sao ta không thể có? Mặc dù không bằng có chất lượng tốt như của nàng, nhưng, cũng có uy lực một kích toàn lực của Nguyên Anh cảnh, Vương Khả, ta xem ngươi chạy đi đâu!
Ô nha hét lớn một tiếng.
Trong lúc hét to, cánh mở ra, thôi động Như Lai Thần Cước to lớn nhắm vào Vương Khả.
Vương Khả biến sắc, mẹ nó, một kích của Nguyên Anh cảnh? Rốt cuộc là một kích của Nguyên Anh cảnh trình độ gì, nếu như giống nắm đấm của Thử Vương, chẳng phải ta phải tăng tu vi lên sao? Ta không muốn, ta không muốn hoả táng phi thăng.
- Đừng tới đây! Các ngươi ngăn hắn lại!
Vương Khả quay đầu bỏ chạy.
Chỉ thấy, ô nha đuổi theo sau Vương Khả, Vương Khả chạy về phía Thử Vương và Huyết Bào Lão Tổ.
Vương Khả lại trở về?
Huyết Bào Lão Tổ và Thử Vương nhìn thấy tai hoạ lại xông tới, cả hai vô cùng tức giận, ngươi là kẻ không biết xấu hổ, lại muốn họa thủy đông dẫn?
- Oanh!
Huyết Bào Lão Tổ một kiếm phá tan Thử Vương, lập tức tránh ra. Để Vương Khả tự sinh tự diệt a, ngươi này là kẻ không biết xấu hổ.
- Rống, tốt, Huyết Bào Lão Tổ chúng ta đợi chút nữa tái đấu, để cho ta thu thập Vương Khả trước!
Thử Vương cũng đột nhiên nhào về phía Vương Khả.
Huyết Bào Lão Tổ tự giác không ngăn cản.
- Vương Khả, ngươi không phải nói, giết chết ta rất đơn giản sao? Đến đây, xem ai giết chết ai?
Thử Vương lập tức kêu lên.
Thử Vương đánh tới, ô nha thôi động Như Lai Thần Cước cũng đánh tới, Vương Khả bị ép vào góc chết, giống như không có đường lui nữa.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Huyết Bào Lão Tổ, ngươi không xem nghĩa khí ra gì!
- Con mẹ ngươi, người nào có nghĩa khí với ngươi?
Huyết Bào Lão Tổ trợn mắt tức giận nói.
- Đến đây, giết chết ta đi, ha ha ha!
Thử Vương cười to nói.
- Như Lai Thần Cước!
Ô nha cũng hét lớn.
- Hừ, chỉ bằng thần cước của ngươi? Ta cũng có!
Vương Khả lại là thở sâu quát.
Lại nhìn thấy, Vương Khả lấy ra một lông chim vàng.
- Ách? Kim vũ? Ngươi cũng có?
Ô nha sững sờ.
- Thôi động!
Vương Khả hét lớn một tiếng.
Lập tức, trọc chân nguyên cuồn cuộn tràn vào lông chim vàng.
Chỉ thấy lông vũ có thao tác giống ô nha, nhanh chóng bành trướng, nhanh chóng biến lớn, biến còn lớn hơn cả Như Lai Thần Cước độ cao khoảng hai trượng.
- Là lông vũ phẩm chất tốt nhất của Tử Bất Phàm? Không đúng, không đúng, không giống nhau, làm sao, ngươi cũng có Như Lai Thần Cước, thối quá? Ọe!
Ô nha bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Vương Khả thôi động Như Lai Thần Cước, chân to lớn vẫn có bộ dáng ban đầu, nhưng, phía trên lại bốc ra khí tức màu vàng, mùi hôi thối bốc lên từ bàn chân càn quét bốn phương tám hướng.
Không có thuần túy như trọc chân khí, nó lại chua như bàn chân thối, lập tức làm Thử Vương, Huyết Bào Lão Tổ, các yêu ma giật mình.
Thử Vương đứng mũi chịu sào run rẩy, thân thể co giật như lên cơn sốc.
- Có Như Lai Thần Cước giống bàn chân thối? Làm sao có thể? Đây không phải Như Lai Thần Cước, là Như Lai chân thúi, vì sao lại có thứ này? Không có khả năng có loại vật này, nhất định là giả!
Ô nha quát.
- Ta, ta cũng không biết vì sao!
Vương Khả xấu hổ.
Mẹ nó, ta nào biết được, Như Lai Thần Cước gặp được trọc chân nguyên của ta sẽ phát sinh biến đổi hoá học? Hôi thối trở thành bàn chân thối?
- Thử Vương, ngươi ngu rồi sao? Mau tránh ra, mau tránh ra!
Ô nha cả kinh kêu lên.
Thế nhưng, Thử Vương bị mùi hôi trùng kích, giờ phút này hắn lơ lửng giữa không trung, con mắt suýt trắng dã. Làm sao chú ý tới bản thân đang ở trung tâm Như Lai Thần Cước và Như Lai chân thúi.
- Oanh ~~~~~~~~~~~~~~!
Hai bàn chân khổng lồ đè ép Thử Vương vào giữa, bỗng nhiên va chạm, khí lãng khổng lồ thổi bay vô số cát đá, đương nhiên, cũng phóng ra mùi thối quét sạch đám yêu ma.