Bất Diệt Thần Vương

Chương 539: Ăn nó đi, sẽ tốt cho ngươi! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- A di đà phật, ta đã nói, ngươi nhận lầm người, bần tăng pháp danh Giới Sắc, cũng không phải là chủ thượng của ngươi!

Giới Sắc lập tức chắp tay trước ngực.

- Chủ thượng, ta sẽ không nhận lầm người! Nếu như ngươi không đi, ta cưỡng ép mang ngươi đi, mời chủ thượng thứ lỗi!

Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.

Giới Sắc: …

- Mộ Dung Lục Quang trúng mê tâm thuật? Ta có đồ vật này, có lẽ có thể tỉnh lại hắn!

Vương Khả lật tay, lòng bàn tay xuất hiện một viên cầu vàng óng.

Lại là trọc chân nguyên của Vương Khả, hiện tại đã không phải là khí thể, mà là trạng thái lỏng, nồng đậm thuần hậu, nhìn qua cực kỳ mỹ quan.

- Đây chính là đồ vật đánh thức Tử Bất Phàm? Ăn nó đi là được? Có hiệu quả Tỉnh Thần đan?

Ánh mắt Giới Sắc sáng lên.

- Không sai, nếu không, ngươi bảo Mộ Dung Lục Quang ăn?

Vương Khả nhìn về phía Giới Sắc.

Giới Sắc trầm ngâm một chút, sắc mặt Mộ Dung Lục Quang lại cứng đờ, không biết vì sao, giống như sâu trong ký ức có bài xích mãnh liệt với trọc chân nguyên.

- Vương Khả, ngươi còn muốn hại ta?

Mộ Dung Lục Quang cầm lấy trường kiếm, chỉ về phía Vương Khả.

- Ngươi dùng chữ 'còn', ngươi là nhớ ra cái gì sao?

Vương Khả mong đợi nhìn về phía Mộ Dung Lục Quang.

Mộ Dung Lục Quang mặt đen lại:

- Hừ, ta không nhớ ra được cái gì, chỉ là bản năng của ta biết rõ, đồ của ngươi không phải là đồ tốt, ngươi lại tới gần ta, ta sẽ trảm ngươi!

- Mộ Dung Lục Quang, ngươi hiểu lầm, đồ này cho ngươi ăn, là tốt với ngươi!

Vương Khả muốn đưa trọc chân nguyên vàng óng cho Mộ Dung Lục Quang.

Nhìn viên cầu vàng óng tới gần, Mộ Dung Lục Quang bản năng lui một bước.

- Tự tìm cái chết!

Sát khí quanh người Mộ Dung Lục Quang bắn ra bốn phía.

- Ngươi làm sao không biết tốt xấu? Giới Sắc, ngươi khuyên hắn một chút!

Vương Khả nhìn về phía Giới Sắc.

Giới Sắc nói:

- Tuy không biết là thứ gì, nhưng, ta cũng cảm giác, không phải vật gì tốt!

- Tại sao không phải đồ tốt? Giới Sắc, ngươi cũng không nên nói xấu ta, lúc trước Tử Bất Phàm đều bị nó cứu tỉnh, ngươi nói xấu hảo tâm của ta làm gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Nếu không, chính ngươi ăn trước một ngụm, cho ta xem một chút?

Giới Sắc mong đợi nói.

Vương Khả: …

Mẹ nó, các ngươi đều có bệnh, đây là cho Mộ Dung Lục Quang ăn, vì cái gì ta phải ăn?

Thời điểm bầu không khí căng thẳng.

- Bành!

Đột nhiên một khí tức từ trên trời lao xuống, lập tức bốc lên bụi mù chung quanh, đó là một nữ tử.

- Vương Khả, ngươi quả nhiên ở nơi này!

Nữ tử khẽ hô một tiếng.

- Nhiếp Thanh Thanh? Tại sao ngươi đến nơi này?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Lại là Nhiếp Thanh Thanh bỗng nhiên đến.

Đây không phải địa cung bí mật của Điền Chân sao? Tại sao ai cũng có thể đến?

- Ta lúc trước đang bế quan, không biết ngươi phái người đưa tin đến Thần Long đảo, chờ ta biết, ta lập tức tiến về Chu Kinh, vừa vặn nhìn thấy Chu Kinh đại chiến, ngươi bị Tử Bất Phàm bắt đi, ta một đường đi theo, kết quả mất dấu, thẳng đến vừa rồi nơi này lôi quang trùng thiên, mới làm ta chú ý! Ngươi không có việc gì?

Nhiếp Thanh Thanh ngạc nhiên nói.

- Ta không có việc gì, nhưng, đồ đệ của ngươi có chút vấn đề!

Vương Khả chỉ về phía Mộ Dung Lục Quang.

Mộ Dung Lục Quang?

Nhiếp Thanh Thanh vừa rồi đã nhìn thấy, nhưng mà, bản thân dạy bảo đồ đệ trảm yêu trừ ma nhiều năm, kết quả bản thân nhập ma, có chút không cách nào đối mặt mà thôi. Nếu không phải nhìn thấy Mộ Dung Lục Quang muốn chém giết Vương Khả, vừa rồi nàng đã không lộ diện.

- Lục Quang? Còn có Sắc Dục Thiên?

Sắc mặt Nhiếp Thanh Thanh đầy cổ quái nói.

- Vị này tạm thời không phải Sắc Dục Thiên, hắn gọi là Giới Sắc! Ngươi trước không cần quản hắn! Ngươi xem đồ đệ của ngươi đi, hắn trúng mê tâm thuật của Sắc Dục Thiên!

Vương Khả giải thích.

- A?

Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Mộ Dung Lục Quang.

- Ngươi là ai?

Mộ Dung Lục Quang kiếm chỉ Nhiếp Thanh Thanh.

- Ngay cả ta còn không nhận ra?

Nhiếp Thanh Thanh biến sắc.

- Hắn trúng mê tâm thuật! Ngay cả Chu Hồng Y lần trước suýt trúng chiêu kia! Ngươi muốn đánh thức hắn không?

Vương Khả nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh.

- Nói nhảm, Vương Khả, có phải ngươi có biện pháp nào hay không?

Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Vương Khả.

- Ầy, chính là đống này, không, đoàn này, cho hắn ăn, là hắn có thể tỉnh!

Vương Khả giải thích.

Đám người đều nhìn về phía viên cầu màu vàng trong tay Vương Khả.

- Vương Khả, ngươi còn dám nói lời này, tự tìm cái chết!

Mộ Dung Lục Quang giống như nhận nhục nhã to lớn, một kiếm chém về phía Vương Khả.

- Oanh!

Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, trường kiếm của Nhiếp Thanh Thanh bỗng nhiên chém tới, trong nháy mắt đẩy ra Mộ Dung Lục Quang.

- Nguyên Anh cảnh đệ tam trọng? Lục Quang, ngươi quả nhiên thiên phú trác tuyệt, phá bình cảnh Kim Đan cảnh, sau khi đạt tới Nguyên Anh cảnh, tu vi liền một đường tăng lên?

Nhiếp Thanh Thanh vui vẻ.

- Đến, ta đem giải dược này bỏ vào trong bình nước, ngươi nghĩ biện pháp, cho Mộ Dung Lục Quang ăn là được rồi!

Vương Khả lập tức đem trọc chân nguyên bỏ vào nước ấm, đưa cho Nhiếp Thanh Thanh.

Nhiếp Thanh Thanh một tay cầm kiếm, một tay cầm ấm nước:

- Đến, ăn nó đi, chúng ta mới hảo hảo tâm sự!

Mộ Dung Lục Quang mặt đen lại nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh:

- Ăn mẹ ngươi!

- Oanh!

Sư đồ hai người lập tức đánh nhau, trong lúc nhất thời, kiếm khí cường đại tung hoành tứ phương, cát bay đá chạy, thiên băng địa liệt.

- Đến, ăn nó đi! Sẽ tốt với ngươi!

- Mẹ ngươi chứ!

- Ầm ầm!

. ..

. ..

. . .

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)