Trong phòng giam địa cung!
Vương Khả kêu cực kỳ thê thảm, Giới Sắc đại sư nghe cũng thở dài, thẳng đến khi Tử Bất Phàm và Điền Chân biến mất khỏi đại điện, Vương Khả mời dừng hô.
Vương Khả lau đi gương mặt bi thương vừa rồi, khôi phục bình tĩnh. Giống như chưa từng khổ sở bao giờ.
- Vương Khả thí chủ, ngươi biết biến mặt?
Giới Sắc đại sư trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Không phải, ta chỉ phối hợp với bọn họ một chút! Ta không la như vậy, bọn họ làm sao yên tâm đi ra?
Vương Khả giải thích.
Giới Sắc đại sư: …
- Tốt rồi, ta tới xem, nơi này có cơ quan hay không, chúng ta nhanh lên đường!
Vương Khả nhìn bốn phương tám hướng.
Giới Sắc hòa thượng:
- Ngươi không phải bị Tử Bất Phàm hạ cấm chế, không cách nào động đậy sao? Làm sao chạy đi?
- Cấm chế?
Vương Khả sững sờ.
Thiếu chút nữa thì quên, Tử Bất Phàm hạ cấm chế trong người mình, phong ấn tu vi bản thân! Cái gọi là cấm chế, chính là Tử Bất Phàm dùng chân nguyên pháp thuật bản thân bao vây Kim Đan của Vương Khả, Vương Khả không cách nào điều động lực lượng chân nguyên trong Kim Đan.
Nhưng, mấu chốt, Vương Khả trọc chân nguyên, không kiêng ăn mặn! Dạng lực lượng gì đến cũng bị hắn hấp thu luyện hóa thành lực lượng bản thân, chân nguyên pháp thuật của Tử Bất Phàm đánh vào thể nội Vương Khả, còn không phải bánh bao thịt đánh chó, có đi không trở lại?
Vương Khả căn bản không chịu ảnh hưởng.
- Ngươi không có việc gì?
Giới Sắc hiếu kỳ nói.
- Ta không sao! Phá lồng giam này đơn giản, mấu chốt làm thế nào không kinh động bọn họ mang ngươi rời đi!
Vương Khả nói thẳng.
Giới Sắc: …
Vương Khả nhìn kỹ đại sảnh trước mắt một hồi, sắc mặt khó coi:
- Mẹ nó, tại sao chung quanh nhà giam lại có nhiều cơ quan như vậy? Hơi không cẩn thận sẽ đụng phải cơ quan, kinh động bọn họ!
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, ngươi chuyên tới tìm ta?
Giới Sắc hiếu kỳ nói.
- Đương nhiên! Ngươi yên tâm, ta nhất định mang ngươi trở về, thê tử ngươi còn chờ ngươi về nhà đấy!
Vương Khả an ủi.
Sắc mặt Giới Sắc cứng đờ:
- Vương Khả, ngươi đừng nói đùa, người xuất gia làm sao có thể có tức phụ?
Vương Khả liếc nhìn Giới Sắc, không để ý tới, ngươi cứ khoác lác đi!
- Lại nói, ta muốn đi Liên Hoa Huyết Quật, tìm về tu vi lực lượng của ta! Ta sẽ không trở về với ngươi!
Giới Sắc trầm giọng nói.
- Ngươi không phải rất tốt? Muốn tìm tu vi làm gì?
Vương Khả cau mày nói.
Ngươi tìm về tu vi và lực lượng, vậy ta làm sao mang ngươi trở về?
- Không có lực lượng, làm sao hàng yêu phục ma? Chẳng phải tìm về lực lượng, càng là hành trình tu tâm, sư tôn nói, chỉ có trực diện bản thân sợ hãi, mới có thể đột phá cảnh giới vốn có, cao hơn một trọng!
Giới Sắc trầm giọng nói.
- Ngươi đừng nghe sư tôn ngươi thổi phồng, biết rõ là chịu chết, còn muốn nghênh đón, chẳng phải bệnh tâm thần hay sao!
Vương Khả khinh thường nói.
Giới Sắc: …
- Ngươi chờ ta ở đây, ta đi thăm dò đường một chút!
Vương Khả nói ra.
- Dò đường một chút?
Giới Sắc khó hiểu nói.
Liền thấy, Vương Khả dùng tay bắt lấy lan can, bỗng nhiên dùng lực.
- Tạch tạch tạch két!
Chỉ thấy lan can sắt phòng giam bị kéo công, lộ ra một lỗ hổng lớn, cho phép Vương Khả lặng lẽ đi ra ngoài.
Giới Sắc: …
- Ở đây đừng động, cơ quan nơi này thật nhiều!
Vương Khả hít sâu nói.
Tiếp theo, Vương Khả vô cùng cẩn thận đi tới, bốn phía giống như có sợi tơ nhìn không thấy, chỉ cần đụng vào sẽ kinh động đến còi báo động.
Vương Khả rất rõ những việc này, thân hình vặn vẹo, tránh đi từng sợi tơ.
- Thứ đồ chơi này, cũng muốn ngăn ta? Lão Tử năm đó ở địa cầu, tia hồng ngoại cảnh báo, cũng không phải chưa từng gặp!
Vương Khả lộ ra một tia khinh thường.
Đi lặng lẽ đến cửa đại sảnh.
Đẩy cửa phòng khách, Vương Khả cứ thế mà đi ra ngoài.
Trong phòng giam, Giới Sắc nhìn Vương Khả nghênh ngang đi ra ngoài, cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái.
- Vương Khả thí chủ, thật đúng là . . .
Giới Sắc nhất thời nghẹn lời, không biết hình dung thế nào.
Lời còn chưa nói hết, đã thấy Vương Khả lập tức chạy trở về.
- Thế nào?
Giới Sắc kinh ngạc nói.
- Đừng nói chuyện!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Lại nhìn thấy Vương Khả vòng qua lan can, trở lại nhà giam, lập tức chui vào phòng.
- Tạch tạch tạch két!
Tay dùng lực, lập tức kéo lan can nhà giam trở lại như cũ.
- Xảy ra chuyện gì?
Giới Sắc kinh ngạc nói.
- Ta nào biết được, không phải Tử Bất Phàm đi xem tình báo sao? Tại sao lại chạy ra ngoài, còn chạy đến chỗ chúng ta!
Vương Khả buồn bực nói.
- Chẳng lẽ, ngươi bại lộ?
Giới Sắc kinh ngạc nói.
- Ta không biết!
Vương Khả buồn bực nói.
- Bành!
Tử Bất Phàm phá tan đại môn, ầm vang tiến vào cái này lao gian đại điện.
- Tử đường chủ, ta còn đang thẩm vấn Giới Sắc đại sư đấy, ngài làm sao trở về nhanh như vậy? Vương Khả lập tức bấm Giới Sắc cổ, tự chứng trong sạch kêu lên.
- Bành!
Lại nhìn thấy, Tử Bất Phàm bỗng nhiên ngã nhào trên đất, gương mặt ửng hồng, toàn thân rã rời bất lực, trong mắt sinh ra dị dạng.
- Chạy? Ngươi chạy trốn nơi đâu? Sư muội, ta lúc đầu không muốn như vậy, đều là ngươi bức ta!
Tiếng nói tức giận của Điền Chân truyền đến.
Lại nhìn thấy, Điền Chân đã cởi áo, lộ ra thân trên trần trụi, sắc mặt đầy tà ác nhìn Tử Bất Phàm.
- Điền Chân, ngươi, ngươi loại hạ dược ta? Đây là thuốc gì?
Tử Bất Phàm tức giận xụi lơ trên mặt đất.
- Thuốc gì? Đương nhiên là xuân dược, ngươi không cảm thấy thể nội khô nóng sao? Sư muội, không thể trách ta!
Điền Chân tiến lên trước một bước, trong mắt sinh ra dục hỏa và lửa giận.
- Không, ngươi không được qua đây, vì sao? Điền Chân, tại sao ngươi lại hạ dược ta?
Tử Bất Phàm hư nhược lui về phía sau.
- Vì sao? Hừ, vì sao? Sư muội, lúc trước ngươi không có nhập ma, ngươi phải biết tâm tư của ta với ngươi, ta vì ngươi làm bao nhiêu chuyện! Cho dù ngươi nhập ma, ta cũng si tâm không thay đổi, ta vì cái gì? Ta không phải là vì mong muốn ngươi nhìn ta một lần hay sao? Lần trước ở Ma Long đảo ứng phó Sắc Dục Thiên, ngươi bảo ta xuất thủ, ta không nói hai lời, dẫn người tiến lên, ngươi bảo ta tìm Thiểm Điện Thần Tiên, ta liều mạng tìm giúp ngươi, ngươi muốn tình báo gì, ta đều cho ngươi! Ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi cái gì, kim vũ của ngươi cần một trăm vạn cân linh thạch tu bổ, ta không quan tâm! Miễn là ngươi ưa thích, ta đều móc tâm cho ngươi!
Trong mắt Điền Chân đầy phẫn hận nói.
- Không, không phải như thế! Ta không buộc ngươi cho!
Tử Bất Phàm đầy phẫn hận.