Vương Khả thúc giục nói.
Quốc sư: …
Huyết Bào Lão Tổ: …
Mẹ nó, Vương Khả ngươi có bị bệnh không? Ai trở về ngủ một giấc?
- Lớn mật, ngươi tính là thứ gì! Dám ngăn cản quốc sư và bổn vương trong cảnh nội Đại Chu?
Chu vương trợn mắt.
- Chu vương, đầu óc của ngươi có bệnh hay không?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi nói cái gì?
Chu vương trợn mắt.
- Làm càn!
Một đám tướng sĩ quát mắng Vương Khả.
- Ngươi không phải là đại vương Đại Chu hay sao? Đúng, ngươi là Nhân Vương không tầm thường sao? Ca ta là đại vương Đại Thanh cũng không có phách lối như ngươi, ta chính là đệ tử tiên môn, ta là thượng tiên! Ngươi có thể khách khí một chút hay không?
Vương Khả trợn mắt nói.
Sắc mặt Chu vương cứng đờ, nhìn về phía quốc sư, giống hư muốn quốc sư giáo huấn Vương Khả.
- Ngươi đừng nhìn quốc sư, quốc sư khó lường hay sao? Hắn đến từ Độ Huyết Tự không tầm thường? Độ Huyết Tự cùng nổi danh với Thiên Lang Tông, ta là điện chủ Thiên Lang Tông, quốc sư là người nào trong Độ Huyết Tự? Bàn về cấp bậc hành chính, hắn chưa chắc cao bằng ta! Nói đi nơi nào, hắn cũng không thể tự dưng ra tay với ta! Ngươi còn trông cậy vào hắn gây sự với ta hay sao?
Vương Khả hỏi Chu vương.
Sắc mặt Chu vương cứng đờ.
- A di đà phật, Vương Khả, ngươi có phải quá đáng hay không!
Quốc sư trầm giọng nói.
- Cái gì qua? Các ngươi muốn vào nhà ta, ta không muốn cho các ngươi tiến vào, tại sao biến thành quá đáng? Úc, mạnh mẽ xông tới tư trạch, các ngươi còn lý luận? Các ngươi còn muốn đánh vào cửa hay sao? Nhiều đồng đạo nhìn như vậy, ta không cho ngươi vào nhà, ta sai hay sao? Nói đến Độ Huyết Tự, ngươi cũng không chiếm lý!
Vương Khả trợn mắt quát mắng.
Quốc sư: …
Huyết Bào Lão Tổ: …
Chu vương: …
Mẹ nó, Vương Khả quyết tâm không cho quốc sư và Chu vương vào cửa?
- Đây là nhân gian, Đại Chu vương triều, Phổ Thiên Chi Hạ Mạc Phi Vương Thổ (Trong Thiên Hạ Đều Là Vương Thổ), Suất Thổ Chi Tân Mạc Phi Vương Thần (Người Trong Vương Thổ Đều là Vương Thần)! Vương Khả, đây là Chu Kinh, Chu vương có thể đi bất kỳ địa phương nào, huống chi, bần tăng và Chu vương lấy lễ để tiếp đón, chỉ cầu gặp thánh tăng một lần, tại sao ngươi dám vô lễ lỗ mãng như vậy?
Quốc sư lạnh lùng nói.
- Ai lỗ mãng vô lễ? Các ngươi muốn vào nhà ta, cũng không nói trước một tiếng, ngươi gọi việc này là lấy lễ để tiếp đón? Ý tứ lấy lễ để tiếp đón chính là, ngươi phải báo cho chúng ta biết trước một ngày đấy! Ngươi không có! Hôm nay mang theo một đống người muốn xông! Ta dựa vào cái gì để cho các ngươi tiến vào? Còn nói ta không phân rõ phải trái! Chu vương? Chu vương không tầm thường sao? Có thể muốn làm gì thì làm? Thánh tăng ngàn dặm xa xôi đến Đại Chu vương triều, siêu độ cho bách tính Đại Chu chết vì tai nạn, các ngươi còn liên tục quấy nhiễu, các ngươi lại xem thánh tăng là lòng lang dạ sói! Thánh tăng lao tâm vô lực vì bách tính Đại Chu vương triều, siêu độ mệt mỏi không chịu nổi, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, không tiếp khách mà thôi! Các ngươi còn muốn thế nào?
Vương Khả trợn mắt nói.
Bàn về 'Phân rõ phải trái', Vương Khả chưa từng thua ai.
- Đây là nhà ngươi sao? Nơi này rõ ràng là Trấn Ma Tự! Hẳn là thánh tăng làm chủ!
Chu vương quát mắng.
- Đất trống là ta mua, miếu là ta xây, ta đem Trấn Ma Tự cấp cho thánh tăng dùng, tại sao không phải nhà ta? Chu vương, ngươi nên mang theo quốc sư trở về đi! Chuyện trong tiên môn, ngươi là người thế tục không nên nhúng tay vào!
Vương Khả thúc giục.
Sắc mặt Chu vương cứng đờ:
- Làm càn, Vương Khả, ta hiện tại nghi vấn thánh tăng chính là một âm mưu! Ngươi còn dám nói khoác mà không biết ngượng trước mặt chúng ta? Hôm nay, ta và bồi quốc sư đến chọc thủng các ngươi!
Sắc mặt đám hoà thượng chung quanh cứng đờ, Chu vương náo loạn cái gì thế?
Bao quát quốc sư cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Chu vương, mẹ nó, còn chưa có bắt đầu đã chọc thủng rồi, ngươi hô sớm thế làm gì?
Vương Khả lại nhìn chằm chằm vào Chu vương, hít một hơi thật sâu.
- Tốt, tốt, tốt, các ngươi cũng hoài nghi thánh tăng là giả? Cũng hoài nghi đúng không? Tốt, tốt, tốt! Thánh tăng đến Chu Kinh, chưa từng có tư dục vì được cái gì, cũng không muốn lộ diện sợ quấy rầy sinh hoạt của mọi người! Cao tăng đại đức như vậy, chỉ vì thương sinh bách tính! Các ngươi lại hoài nghi thánh tăng dụng tâm hiểm ác! Được, các ngươi tốt! Các ngươi nghi vấn thánh tăng, nghi vấn thiên địa vô cực siêu độ đại hội! Vậy chúng ta sẽ rời khỏi!
Vương Khả quát lớn.
Rời khỏi?
Có ý gì?
Tất cả mọi người không hiểu nhìn về phía Vương Khả.
- Thánh tăng, bọn họ hoài nghi dụng tâm của chúng ta, quá hại người! Chúng ta rời đi thôi, ta dẫn ngươi đi Đại Thanh vương triều, biểu ca của ta khẳng định chào mừng ngài, có thể?
Vương Khả quay đầu nói vào nội viện Trấn Ma Tự một câu.
- A di đà phật, có thể!
Thánh tăng đáp lại.
Bốn phía, tất cả mọi người trợn mắt nhìn Vương Khả, chẳng ai ngờ rằng Vương Khả chơi tuyệt như vậy, trực tiếp không chơi nữa.
- Tốt rồi, cùng lắm thì nhất phách lưỡng tán! Quốc sư, Chu vương, các ngươi cũng không cần đến chọc thủng chúng ta, ta có thể nói cho các ngươi biết, các ngươi nói cái gì chính là cái gì! Các ngươi nói thánh tăng là giả, vậy chính là giả! Nơi đây không lưu chúng ta, tự có nơi lưu chúng ta! Mẹ nó, chúng ta vạn dặm xa xôi đến giúp đỡ Đại Chu vương triều, kết quả đổi lấy lại là nghi vấn và lạnh lùng, cáo từ, chúng ta lập tức dọn nhà! Nơi này, chúng ta từ bỏ!
Vương Khả quát lớn.
Quốc sư: …
Huyết Bào Lão Tổ: …
Một đám hòa thượng: …
Mẹ nó, kịch bản không phải như thế, sao các ngươi có thể rời đi? Sao có thể phủi mông một cái thật rời đi? Các ngươi đi như vậy, kế hoạch tiếp theo của chúng ta làm sao bây giờ?
Huyết Bào Lão Tổ tính toán tường tận, hắn lại không nghĩ tới, Vương Khả và thánh tăng tuyên truyền lâu như vậy, nói rời đi là rời đi, các ngươi không thể kiên trì một chút hay sao? Ít nhất chờ chúng ta đánh tới, các ngươi lại đi cũng được! Mẹ nó!
Không phải Vương Khả không vững tâm, mà là không cần thiết!
Dự tính ban đầu khi kiến tạo Trấn Ma Tự, chính là vì tìm Cung Vi! Bây giờ tìm được rồi, còn muốn Trấn Ma Tự làm gì? Lúc trước nghĩ tiếp tục ở lại đây, là vì tìm Giới Sắc đại sư, nhưng Tử Bất Phàm đã tìm giúp chúng ta! Còn ở lại Trấn Ma Tự làm gì? Chờ người khác tới vạch trần hay sao?
Thánh tăng là giả! Vương Khả hiểu hơn ai khác! Hiện tại đã có người muốn chọc thủng, ta có bệnh sao, còn đưa mặt tới cho người ta tát? Lưu lại diễn kịch với các ngươi? Vạn nhất diễn hỏng thì sao?
Thấy tốt thì lấy! Nên vỗ mông rời đi! Thuận tiện, cũng ném cái nồi cho các ngươi cõng! Ta thật thông minh!