Bất Diệt Thần Vương

Chương 514: Ngươi tới chịu tiếng xấu thay người khác đi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đệ tử bái kiến thánh tăng, đệ tử ngu muội, không nhìn ra được phật hiệu Đại Thừa, lúc trước đã đắc tội, mong thánh tăng thứ tội!

Một hòa thượng cung kính bái lạy.

- Mong thánh tăng thứ tội!

Một đám hòa thượng quỳ xuống toàn bộ.

Vương Khả, thánh tăng trừng mắt nhìn đám hòa thượng này.

Mẹ nó, chúng ta chỉ muốn dùng phật hiệu Đại Thừa lừa các ngươi là được, các ngươi sao còn tin? Điều này khiến chúng ta không kịp phòng bị mà!

Thánh tăng không nói gì, nhìn Vương Khả, hiện tại phải làm gì? Diễn thế nào?

Vương Khả thở sâu, đáp trả ánh mắt an tâm với thánh tăng. Mẹ nó, giai đoạn khó chơi nhất cũng đã vượt qua rồi, bây giờ còn sợ gì? Hiện tại quan trọng nhất vẫn Trương Chính Đạo, ngừng kêu lại đi!

“Khụ khụ!

Vương Khả khụ khụ hai tiếng. Nhưng tiếng kêu thảm thiết bên dưới vẫn không ngừng.

Thánh tăng không biết diễn thế nào, chỉ có thể ngồi làm bộ không biết gì.

Sắc mặt Vương Khả trầm xuống, Trương Chính Đạo này sao không hiểu chuyện như vậy? Nên ngừng rồi, ta biết kỹ thuật giả giọng của ngươi cao siêu nhưng hiện tại không nên tiếp tục diễn nữa. Một đám hòa thượng đang nhìn chằm chằm, hiện tại phải làm sao đây?

- Chư vị đại sư, thánh tăng đang đóng cửa địa ngục, không thể lên tiếng với các ngươi. Các ngươi nếu đã có tâm, hãy cùng tụng kinh với thánh tăng, xây dựng hoàn cảnh toàn phật hiệu cho thánh tăng, để thánh tăng thuận lợi đóng cửa địa ngục!

Vương Khả nhìn cả đám hòa thượng.

- A di đà phật, lời nói của Vương Khả thí chủ thật không sai! Chúng ta cùng nhau tụng kinh, trợ giúp thánh tăng!

Một hòa thượng mở miệng. Nhất thời, tất cả hòa thượng ngồi xuống. Trong nháy mắt, phật âm nổi lên bốn phía, gần như tất cả hòa thượng đều tham dự.

Vương Khả sửng sốt, đám hòa thượng này, hiện tại đều dễ nói chuyện như vậy sao? Mấy ngày trước còn hung dữ như vậy!

Phật âm nổi lên bốn phía, vô số dân chúng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, đang chạy trốn cũng lén quay đầu nhìn.

Dần dần, tiếng kêu thảm thiết chậm rãi ngừng lại. Hai mắt Vương Khả sáng lên, Trương Chính Đạo quả nhiên hiểu chuyện, rốt cục không la hét nữa.

Một đám hòa thượng tụng kinh, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết dần biến mất, một đám giống như thu được vinh quang, công tác đóng cửa địa ngục cũng có công lao của mình, tụng kinh càng thêm lớn tiếng.

Vương Khả quay đầu nhìn thánh tăng, thánh tăng nhìn Vương Khả gật đầu, biết đã xong việc rồi.

- A di đà phật!

Thánh tăng bỗng nhiên mở miệng.

Trong nháy mắt, tất cả hòa thượng ngừng tụng kinh.

- Đa tạ chư vị trợ giúp bần tăng, lập đàn giảng kinh hôm nay chấm dứt, bần tăng còn phải siêu độ một vài vong linh, a di đà phật!

Thánh tăng mở miệng nói.

Thánh tăng bắt đầu đuổi người rồi.

Thánh tăng lúc này không giống thánh tăng lúc trước, một câu của thánh tăng hiện giờ đối với một đám hòa thượng giống như thánh chỉ, không cho người ngỗ nghịch.

- A di đà phật! Đã làm phiền thánh tăng rồi, chúng ta xin cáo lui!

Một đám hòa thượng đứng dậy, cung kính thi lễ. Không chút dài dòng, một đám hào thượng bắt đầu rời đi liên tục.

Ngay lúc này, một đệ tử Tiên môn chợt biến sắc:

- Mặt của thánh tăng, mặt của thánh tăng sao lại như thế…!

Trên mặt thánh tăng đều là nốt mụn, trong ba tầng ngoài ba tầng, khung cảnh vừa nhìn đã hù chết người.

Lúc trước Trấn Ma Tự còn có nóc nhà, u ám bên trong có thể che lấp. Hiện giờ không còn nóc nhà, tự nhiên có người nhìn thấy.

- Thánh tăng lấy thân hình phàm nhân thu nạp oán linh uồng mạng trong hiên hạ, tự thân chịu quỷ khí ăn mòn, khiến gương mặt bị thương. Đây không phải xấu xí mà là từ bi, tận cùng của từ bi! Đừng vu tội thánh tăng!

Một hòa thượng trừng mắt cả giận nói.

- Ngã phật từ bi, thánh tăng từ bi! Không tiếc hao tổn thân mình cũng phải độ hóa oán linh uổng mạng! A di đà phật! Hậu bối chúng ta kính trọng người!

Một đám hòa thượng mở miệng giải thích.

Vương Khả và thánh tăng đều trừng lớn mắt, đây cũng không phải chúng ta nói gì, các ngươi đã giúp thánh tăng khoác lác rồi sao? Trên mặt thánh tăng chỉ là trúng thuốc mẫn cảm mà thôi, các ngươi nghĩ gì nhiều vậy?

Khi bị đám hòa thượng khiển trách, nhất thời, đám đệ tử Tiên Môn hiểu ra, một đám cúi đầu cung kính thánh tăng, dẫn tất cả dân chúng ra ngoài.

Giờ phút này, thánh tăng còn có chuyện quan trọng, không thể quấy rầy thánh tăng!

Nhất thời, cả Trấn Ma Tự trống không, một đám hòa thượng đi ra tường viện, cũng không rời đi, mà ngồi quanh bên ngoài Trấn Ma Tự, miệng tụng kinh văn, hộ pháp cho thánh tăng, không cho người ngoài đến gần.

Đại môn đóng lại, Vương Khả và thánh tăng nhìn nhau.

- Vương Khả, chúng ta có phải làm quá rồi không?

Thánh tăng mờ mịt nhìn Vương Khả.

- Ta, ta cũng không biết!

Vẻ mặt Vương Khả cổ quái.

- Cửa địa ngục mở ra, Bồ Tát phẫn nộ, trời phạt đánh xuống, thiên kiếm đả thương nặng Nguyên Anh Cảnh? Ta sao cảm thấy như đang nằm mơ?

Vẻ mặt thánh tăng cổ quái.

Vương Khả nhìn đám mây trên khoảng không. Tuy không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng Vương Khả biết đều là giả, phía trên khẳng định có người. Điền Chân gọi to Mộ Dung Lục Quang, chẳng lẽ Mộ Dung Lục Quang trốn trong đám mây kia?

Về phần cửa địa ngục, đó càng vô nghĩa, rõ ràng là do khả năng bắt chước của Trương Chính Đạo rất cao siêu.

- Trước tiên gọi Trương Chính Đạo đi lên đi!

Vương Khả mở cơ quan.

- Trương Chính Đạo, ngươi đi ra đi!

Thánh tăng hô to vào Địa Cung dưới cơ quan.

- Ta, ta, phụt!

Phía dưới truyền ra tiếng động suy yếu của Trương Chính Đạo.

- Sao vậy?

Vương Khả biến sắc, nhảy xuống Địa Cung.

Nhất thời nhìn thấy Trương Chính Đạo tay cầm Thiển Điện Thần Tiên, cả người run rẩy, trong miệng sùi bọt mép.

- Ngươi sao vậy?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Ta sắp bị điện chết rồi, thứ này rò điện!

Trương Chính Đạo bi phẫn nói.

- Ta biết, rò điện cũng không phải lần đầu, mấu chốt là ngươi dùng Thiểm Điện Thần Tiên làm gì? Ngươi không phải vừa biểu diễn khả năng giả giọng sao?

Vương Khả khó hiểu nói.

- Khả năng giả giọng gì?

Trương Chính Đạo mờ mịt nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)