Chu Kinh, đại trạch Vương gia! Trong một gian đại sảnh.
Đại sảnh có bàn rượu, trên đó toàn rượu thịt. Hòa thượng Vô Giới cả người bẩn thỉu đang ăn thịt từng ngụm lớn, há to miệng nốc rượu, đồng thời lấy tay che lại, giống như sợ có người giành với hắn.
Một bàn rượu thịt lớn, không qua bao lâu đã bị hòa thượng Vô Giới ăn sạch.
Vương Khả và Trương Chính Đạo uống trà bên cạnh, đợi hòa thượng này ăn cơm.
- Hòa thượng này là con heo đầu thai sao? Ăn nhiều như vậy? Một đống rượu thịt, hắn đều ăn hết rồi?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Ợ, không phải ta nổ với các ngươi, thêm một bàn nữa, ta ăn cũng không thành vấn đề!
Hòa thượng Vô Giới nhất thời ngẩng đầu nói.
- Vậy thêm một bàn nữa, ăn!
Vương Khả phân phó.
- Dạ!
Ngoài cửa, lập tức có tử đệ Vương gia tiến đến dọn dẹp tàn cục, đồng thời, rất nhanh lại mang lên một bàn rượu thịt.
Lúc này, hòa thượng Vô Giới chợt cảm thấy không thích hợp, không vội vã ăn ngay, mà nhìn Vương Khả:
- Vị thí chủ này, ngươi gọi ta đến, chỉ vì mời ta ăn no nê sao? Bần tăng không có cái gì cả! Ngươi muốn làm gì ta…?
- Đại sư, ta nghe nói, ngươi rất quen đọc kinh văn?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ha ha ha, đâu chỉ quen đọc kinh văn, kinh thư khắp thiên hạ, ta đều đọc làu làu!
Hòa thượng Vô Giới nhất thời cười nói.
- Ngươi nổ đi, kinh thư thiên hạ, ngươi đều đọc làu làu?
Trương Chính Đạo tỏ vẻ không tin.
- U a, ngươi không tin sao? Ngươi có thể thử ta! Nói không ra, ta là cháu ngươi! Ta nếu đọc được, ngươi là cháu ta, thế nào?
Hòa thượng Vô Giới uống rượu, đắc ý nói.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ. Mẹ nó, ta nào biết kinh văn gì, hơn nữa, ta còn chưa có vợ, cần gì đứa cháu như ngươi?
- Hửm, đạo quan thứ nhất đã thông qua!
Vương Khả gật đầu.
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Đạo quan thứ nhất gì?
Hòa thượng Vô Giới cũng trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Điều ta nói, ngươi sẽ tin tưởng sao?
- Tin hay không không quan trọng, ngươi có tự tin là được rồi!
Vương Khả lắc đầu.
Hòa thượng Vô Giới: “…!
- Đạo quan thứ hai, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có hiểu biết Độ Huyết Tự không? Độ Huyết Tự có một hòa thượng, gọi là hoàng thượng Giới Sắc! Ngươi có quen hay không?
Vương Khả hỏi hòa thượng Vô Giới.
Trương Chính Đạo sửng sốt, hòa thượng Vô Giới này quen biết với hòa thượng Giới Sắc sao? Vương Khả, ngươi nghĩ gì vậy, không thể bởi vì cùng có chữ “Giới đã lẫn bọn họ với nhau, một người là Nguyên Anh Cảnh, một người là phàm nhân mà!
- Không phải là Độ Huyết Tự sao? Hòa thượng bên trong, ta đều quen. Hòa thượng Giới Sắc ngươi mới nhắc tới là đồ đệ của ta!
Hòa thượng Vô Giới nói thẳng.
- Vương Khả, hắn nói dối, mẹ nó, quốc sư Đại Chu đến từ Độ Huyết Tự, hòa thượng Vô Giới này không quen biết. Còn hòa thượng Giới Sắc Nguyên Anh Cảnh kia, hắn lại có mặt mũi nói là đồ đệ của mình?
Trương Chính Đạo khinh thường vạch trần.
- Ừm! Đạo quan thứ hai, cũng xem như thông qua!
Vương Khả gật đầu.
- Cái gì?
Trương Chính Đạo, hòa thượng Vô Giới nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi đang phỏng vấn sao? Hắn làm sao vượt qua hai đạo quan?
Trương Chính Đạo trừng mắt khó hiểu nói.
Hòa thượng Vô Giới cũng kinh ngạc nhìn Vương Khả. Người này có ý gì? Ta sao nghe không hiểu.
- Ừm, đạo quan thứ nhất thử nghiệm hắn có mặt dày không, đạo quan thứ hai thí nghiệm hắn có biết xấu hổ không? Ừm, đều thông qua, là ta muốn tìm người hiểu chút kinh phật, mặt dày, không biết xấu hổ! Ta muốn tìm nhân tài như vậy!
Vương Khả giải thích.
Trương Chính Đạo: “…!
Hòa thượng Vô Giới: “…!
- A di đà phật, người xuất gia không nói dối, ta khi nào mặt dày, không biết xấu hổ rồi chứ? Thí chủ, ngươi không thể vô duyên vô cớ đổ tội ta!
Hòa thượng Vô Giới trừng mắt nói.
- Đúng! Chính là biểu tình này, thời điểm người khác vạch trần ngươi, ngươi cũng phải cố gắng như vậy! Ta chính là xem trọng điểm này của ngươi!
Vương Khả nhất thời kích động nói.
Trương Chính Đạo: “…!
Hòa thượng Vô Giới: “…!
- Vị thí chủ này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Hòa thượng Vô Giới hơi lo lắng nhìn Vương Khả.
- Vô Giới đại sư, ngươi muốn mỗi ngày ăn thịt uống rượu không? Ngươi muốn có tiền nhiều đến không thể dùng hết không? Ngươi muốn trở thành thánh tăng mọi người tôn kính không?
Vương Khả chờ mong hỏi.
Hòa thượng Vô Giới mờ mịt nhìn Vương Khả:
- Nghĩ thì cũng có nghĩ, nhưng điều này sao có thể?
- Sao lại không thể? Hôm nay mời ngươi đến là vì giúp ngươi mỗi này có thể ăn thịt tốt nhất, uống rượu ngon nhất. Đồng thời, ta sẽ cho ngươi rất nhiều tiền, để rất nhiều người tôn kính ngươi làm thánh tăng!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Trương Chính Đạo bên cạnh kinh ngạc nhìn Vương Khả, ngươi đang làm từ thiện sao?
- Ta, ta không rõ!
Hòa thượng Vô Giới mờ mịt nói.
- Ngươi không cần hiểu, kế tiếp, chỉ nghe chúng ta là được! Ta cam đoan ngươi sẽ nhận được mọi thứ! Thế nào?
Vương Khả chờ mong nhìn hòa thượng Vô Giới.
- Ngươi không phải muốn hại ta chứ?
Hòa thượng Vô Giới lo lắng nói.
- Không đâu, chỉ là giúp ngươi thay đổi hình tượng mà thôi! Đổi hình tượng gặp người khác, ngươi có bằng lòng hay không?
Vương Khả khuyên nhủ.
- Thật hay giả?
Vẻ mặt hòa thượng Vô Giới đầy vẻ hoài nghi.
- Một năm, thời gian nhiều nhất một năm, ngươi phối hợp chúng ta, chúng ta trả hết thảy những gì đã hứa hẹn. Sau khi thành công, chúng ta sẽ trả phí dụng! Thế nào? Đây là hiệp ước, giấy trắng mực đen, ngươi xem đi?
Vương Khả chuyển dời hiệp ước, nói.
Hòa thượng Vô Giới cũng nhận thức, vẻ mặt mờ mịt tiếp nhận.
- Ngươi muốn ta làm chủ trì sao?
Hòa thượng Vô Giới tò mò nhìn Vương Khả.
- Đúng vậy, ta chuẩn bị lập chùa miếu ở Chu Kinh, tên là “Trấn Ma Tự, mời ngươi mở đại hội siêu độ, siêu độ dân chúng bị yêu ma sát hại lần này! Trấn an thống khổ trong lòng dân chúng, khiến người chết vãng sinh!