Vương Khả nói.
- Được!
Đại biểu tỷ cung kính nói. Một hàng ba người, đạp chân lên mặt đất, bay vào Chu Kinh. Đại biểu tỷ là thủ lĩnh quân đội Cần Vương, vào thành tự nhiên không cần kiểm tra, ba người thẳng vào nơi phế tích. Mấy tháng, phế tích trong thành cũng dần khôi phục nhân khí, thậm chí còn có tiểu thương đang bán hàng.
Ba người thẳng đến thành đông, rất nhiều góc tường thành đông, phát hiện Phật Thủ bằng đá cao ba trượng.
- Gia chủ, chính là quảng trường Phật Thủ! Lúc ấy Tam thẩm phát hiện Cung Vi, nàng đứng trước Phật Thủ này, nhìn Phật Thủ. Chờ chúng ta tiến đến, nàng đã phóng lên tận trời, rời khỏi!
Đại biểu tỷ giải thích.
- Phật Thủ?
Vương Khả nhìn Phật Thủ quỷ dị này.
Cao ba trượng, chỉ là cao cỡ ba tầng lầu, cũng không phải bức tượng điêu khắc nhỏ.
- Nghe đồn, một trăm năm trước, có Phật Thủ Tự, sau đó bị Sắc Dục Thiên hủy đi. Pho tượng Phật Thủ thật lớn này, trải qua trăm năm, trên đầu phật đã mọc đầy rêu xanh, nơi này cũng thành một quảng trường bán thức ăn. Đại Chu Vương Triều bình thường có hành hình chặt đầu, đều tiến hành chặt đầu ở quảng trường Phật Thủ. Bốn phía đều là chợ, người đến xem nhiều thì bốn phía cũng có thật nhiều người bán đồ ăn!
Đại biểu tỷ chỉ vào cửa hàng bán buôn đang rao hàng bốn phía.
- Phật Thủ? Cung Vi vì đến xem Phật Thủ này? Ta thấy Phật Thủ này thật bình thường, không có gì đặc thù mà?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
Vẻ mặt Vương Khả tò mò:
- Cung Vi tìm chồng sốt ruột như vậy nào còn có thời gian đến bái phật. Phật Thủ này khẳng định không đơn giản!
- Sao không đơn giản?
Trương Chính Đạo tò mò nói.
- Ta cũng không biết!
Vương Khả lắc đầu.
Trương Chính Đạo: “…!
- Mau đến đây, rau dưa tươi ngon! Bán giá rẻ!
- Vịt quay, bán vịt quay!
- Gà nướng, ai tới mua gà nướng!
Bốn phía toàn tiếng rao hàng.
- A di đà phật, thí chủ, có thể bố thí một chân gà không?
- Mau cút, mau cút, tên hòa thượng giả này!
Ồn ào bốn phía, Vương Khả và Trương Chính Đạo đang nghiên cứu Phật Thủ thật lớn. Đang nghiên cứu nửa chừng, cũng không nghiên cứu ra nguyên cớ gì!
- Ai, khả năng Cung Vi chỉ vì đi ngang qua thôi?
Trương Chính Đạo nhíu mày nói. Vẻ mặt Vương Khả buồn bực, chính mình thật sự đến không công rồi?
- Gia chủ, nơi này ngư long hỗn tạp, nếu không, về quý phủ nghỉ ngơi trước? Đại trạch Vương gia của chúng ta ở thành tây?
Đại biểu tỷ cung kính mời.
Vương Khả đang muốn gật đầu, lúc này, bỗng nhiên một hòa thượng bẩn thỉu tiến đến.
- A di đà phật, ba vị thí chủ, bần tăng thấy các ngươi nhìn chằm chằm vào Phật Thủ, nhất định là cư sĩ từ bi thiện tâm, có thể cho phép bần tăng nghèo hèn này chỉ điểm mê mang của ba vị thí chủ không?
Hòa thượng bẩn thỉu kia cười hì hì nói.
Vẻ mặt Vương Khả, Trương Chính Đạo cổ quái nhìn hòa thượng này. Hòa thượng bẩn thỉu, quần áo cũng rách nát, trong tay cầm chân gà, vừa ăn, vừa bắt chuyện.
- Hòa thượng, ngươi còn ăn thịt? Ngươi phạm giới rồi! Ngươi là hòa thượng giả?
Trương Chính Đạo trừng mắt kinh ngạc nói.
- A di đà phật, rượu thịt qua ruột, Phật tổ lưu trong lòng! Bần tăng pháp danh “Vô Giới!
Hòa thượng bẩn thỉu cười nói.
- Vô Giới? Pháp danh này có nội hàm gì?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Tửu sắc tài vận, gì cũng không giới! Bần tăng, không kiêng cử gì! A di đà phật!
Hòa thượng ăn xong chân gà, lau tay dính dầu lên người, tiếp tục cười hì hì nhìn ba người.
Vẻ mặt Vương Khả, Trương Chính Đạo tỏ ra cổ quái.
- A di đà phật, ba vị thí chủ, trước mắt chính là cơ duyên, phải xem ba vị có nắm chắc không?
Hòa thượng Vô Giới cười nói.
Cơ duyên? Vương Khả vừa thấy đã cảm giác hòa thượng này là kẻ lừa đảo.
- Đại sư, cơ duyên ngươi nói là cái gì?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ăn xong thịt rồi, còn thiếu chút rượu! Chẳng hay có thể bố thí chút rượu ngon, để bần tăng thông nhuận yết hầu?
Hòa thượng Vô Giới cười nói.
Vương Khả: “…!
Trương Chính Đạo: “…!