- Thối lắm, ngươi lừa mình dối người sao? Điền Chân kia đã nói trước mặt nhiều người như vậy, ta hiểu rõ, người khác không biết, Ma Tôn có thể không biết sao?
Trương Chính Đạo lo lắng.
- Thả lỏng tâm tình đi. Nếu Ma Tôn vừa rồi không giết ngươi, không phải đã nói rõ không quan tâm chuyện này sao? Ma Tôn không cho rằng ngươi giả mạo hắn, ngươi ồn ào làm gì? Sợ người khác không biết sao?
Vương Khả nói.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, nhất thời che miệng lại.
- Không sao rồi, đã qua rồi!
Vương Khả vỗ vai Trương Chính Đạo an ủi.
- Không được rồi, ta bị dọa chết rồi, ngươi phải bồi thường tổn thất tinh thần của ta!
Trương Chính Đạo trừng mắt kêu lên.
- Thì ra ngươi than vãn nửa ngày là vì muốn lừa tiền ta? Ngươi cảm thấy, tiền của ta dễ lừa như vậy sao?
Vương Khả trừng mắt.
Trương Chính Đạo: “…!
- Phí diễn xuất nửa tháng đã nói từ trước, muốn hay không!
Vương Khả trừng mắt.
- Ta thật bị dọa chết rồi, ngươi phải bồi thường ta!
Trương Chính Đạo nóng nảy.
Vương Khả quay đầu muốn đi!
- Ê! Nếu ngươi không trả thù lao, ta sẽ nói hết mọi chuyện ngươi từng làm trước đây, đến lúc đó Ma Tôn khẳng định tìm ngươi tính sổ!
Trương Chính Đạo kêu lên.
Vương Khả cũng không quay đầu:
- Ngươi cứ nói đi, dù sao cũng không phải ta giả mạo Ma Tôn!
Trương Chính Đạo: “…!’
Mẹ nó, muốn lừa mấy đồng tình trên tay ngươi sao lại khó như vậy? Ta sắp bị hù chết rồi, lần này thật không phải lừa tiền!
Đại Thanh Vương Triều, trần ai lạc định.
Vương Khả nhiệt tình chiêu đãi một đám đệ tử chính đạo rồi chậm rãi tiễn đưa tất cả mọi người.
Chiêu đãi đệ tử chính đạo, Vương Khả tự nhiên cũng tìm đệ tử Ma giáo sống ở Thanh Kinh, đánh mấy ván mạt chược, nói lần này chiêu đãi chậm trễ, mong mọi người không còn để trong lòng, về sau quan tâm đến Đại Thanh Vương Thất nhiều hơn.
Một đám đệ tử Ma giáo đánh mạt chược với Vương Khả, tự nhiên đều mở miệng đáp ứng.
Đùa giỡn gì, thế tục thân thích của Vương Khả lập quốc, tuy mời một dám đệ tử chính đạo, không mời đệ tử Ma giáo, nhưng Ma Tôn đang ở Vương Cung mà.
Ma Tôn đã đến rồi, bọn họ ai dám không nể mặt?
Tuy Ma Tôn không nói gì nhưng lần này có thể đến cũng xem như ủng hộ Vương Khả. Bên trong Ma giáo ai dám oán hận? Mọi người chơi mạt chược đều vui vẻ.
Đại Thanh Vương Triều, chính thức đi vào quỹ đạo!
Vài ngày trước ở Thanh Kinh, Thiết Lưu Vân an bài người gửi tin tức cho Vương Khả.
- Tử Trọng Sơn cuối cùng cũng trốn khỏi tay Ma Tôn?
Trương Chính Đạo nhíu mày nhìn Vương Khả truyền đạt tin tức.
- Đúng vậy, Ma Tôn đả thương Tử Trọng Sơn rồi rời khỏi, Tử Trọng Sơn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể gây phiền toái cho ta nữa!
Vương Khả nói.
- Vậy Điền Chân thì sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Điền Chân? Bộ dáng thảm thương kia, khẳng định cũng không thể tìm ta! Nhưng mà…!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Nhưng mà sao hả?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Nhưng đám thần kinh Kim Ô Tông này nói không chừng vẫn đến gây phiền toái cho ta!
Vương Khả buồn bực nói.
- Ngươi có Thiên Lang Tông phù hộ, ngươi sợ cái gì?
Trương Chính Đạo nói.
Sắc mặt Vương Khả rất khó coi, vốn mình không sợ hãi điều gì, có sư tôn Trần Thiên Nguyên phù hộ, ta còn sợ cái rắm! Nhưng sư tôn sắp thăng chức rồi, ai tới phù hộ ta?
Tuy nói mình có Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, có thể đánh ám chiêu với những người đến làm phiền mình, nhưng đây cũng không phải kế lâu dài!
- Ôi, ta quên mất, ngươi lúc trước nói Trần Thiên Nguyên sắp… Tông chủ Thiên Lang Tông mới kia chẳng lẽ thật sẽ rơi lên người Mạc Tam Sơn sao?
Trương Chính Đạo hỏi.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Sao có thể, mẹ nó, ta phải tìm Cung Vi trở về!
- Điện chủ Nam Lang Điện? Nàng giống thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngươi không phải đã từng hỏi tin tức của nàng với Thiết Lưu Vân sao?
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Không, sáng hôm nay đã có tin tức rồi!
Trong mắt Vương Khả hiện lên vẻ chờ mong.
- Có tin tức rồi?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Đúng, đại biểu tỷ ta truyền về tin tức! Thời gian trước, nhờ bức họa ta tuyên bố ra ngoài, thuộc hạ của ta đã nhìn thấy Cung Vi một lần, biết vị trí xác thực của nàng!
Vương Khả chờ mong nói.
- Đại biểu tỷ của ngươi?
Trương Chính Đạo trừng lớn mắt.
- Ngươi từng gặp rồi!
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ:
- Chính là đại biểu tỷ mà mặt đầy râu ria, mặt lớn như cái bánh, thân hình giống như mãnh hán kia?
- Đúng vậy, lần trước cứu U nguyệt, ngươi còn từng diễn kịch với đại biểu tỷ, biểu diễn cảm tình giữa các ngươi phi thường đạt chuẩn!
Vương Khả nói.
- Mẹ nó, đừng nhắc đến vở hài đó nữa được không?
Trương Chính Đạo mắng.
- Có gì đâu chứ!
Vương Khả không cho là đúng.
Trương Chính Đạo: “…!
- Đại biểu ca phụ trách nghị sự của Đại Thanh Vương Triều, đại biểu tỷ ở khu phàm nhân, mấy năm nay vẫn phụ trách nghị sự của Đại Chu Vương Triều! Hiện tại đang ở Triêu Đô của Đại Chu Vương Triều, Chu Kinh! Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành! Đi Chu Kinh trước, mời Cung điện chủ trở về Thiên Lang Tông phù hộ ta, không, về Thiên Lang Tông chủ trì đại cục!
Vương Khả nói.
- Chu Kinh? Triêu Đô Đại Chu Vương Triều? Ta nhớ rỡ, Đại Chu Vương Triều được hai đạo chính ma phù hộ. Ma đạo là Sắc Dục Thiên phù hộ, chính đạo là Độ Huyết Tự phù hộ?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Không sai, nhưng Đại Chu Vương Triều hiện giờ đã loạn thành một đống rồi!
Vương Khả lắc đầu.
----------oOo----------