Thanh Kinh!
Khi Vương Khả vọt vào tiểu viện Ma Tôn đi ra, tiểu viện đã được che lấp một tầng sương mù.
- Gia chủ?
Một đám tử đệ Vương gia cung kính đứng bên ngoài.
- Sao lại thế này?
Vương Khả trừng mắt nhìn tử đệ Vương gia.
- Vừa rồi người để người ta mang theo Long Ngọc cô nương tiến vào tiểu viện, chúng ta cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi Điền Chân tản đi sương mù chúng ta bố trí, chúng ta mới biết không ổn. Chuyện sau đó, gia chủ cũng thấy rồi, thuộc hạ cũng không nhiều lời nữa. Nhưng sau khi Ma Tôn rời khỏi, chúng ta muốn đi vào, lại giống như có một tầng kết giới sương mù, làm thế nào cũng không vào được!
Một tử đệ Vương gia cung kính nói.
- Kết giới?
Vương Khả tiến lên sờ. Nhưng Vương Khả trong nháy mắt xuyên qua, căn bản không có kết giới nào mà.
- Gia chủ, lúc trước rõ ràng có mà!
Một tử đệ Vương gia kinh ngạc nói. Kết giới sao bỗng nhiên không còn nữa?
- Tại sao có thể như vậy?
Sắc mặt Vương Khả trầm xuống.
- Chúng ta cũng không biết, Long Ngọc cô nương không đi ra, Ma Tôn cũng không biết khi nào thì đi vào!
Tử đệ Vương gia nói.
- Vào đi, kết giới, ta đã loại bỏ rồi!
Bên trong nhất thời truyền đến tiếng của Long Ngọc.
- Long Ngọc?
Vương Khả hơi sửng sốt, đạp chân tại chỗ, nhất thời xông vào.
Bên trong tuy rằng bị sương trắng bao phủ, nhưng hết thảy như ban đầu. Chỉ là ở góc tường cách đó không xa có Trương Chính Đạo và đám Vương gia dẫn đường cho Long Ngọc.
Long Ngọc cũng tươi cười đứng đó.
- Long Ngọc, nàng không sao chứ?
Vương Khả nhất thời lo lắng nói.
- Ta không sao, nhưng bọn Trương Chính Đạo có thể phải ngủ một thời gian!
Long Ngọc cười khổ.
- Sao, sao lại thế này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ta cũng không biết, lúc trước được thuộc hạ chàng mang vào đây, cả đám người bỗng nhiên hôn mê. Lúc ấy ta cũng hoảng sợ, chuẩn bị gọi dậy tên Trương Chính Đạo giả mạo Ma Tôn này, nhưng khi tiến đến mới biết đó lại là Ma Tôn thật! Ma Tôn vung tay lên, đẩy đám thuộc kia vào góc tường này, ta mới nhìn thấy Trương Chính Đạo cũng chết ngất bên cạnh!
Long Ngọc nói.
- Ma Tôn? Đánh hôn mê Trương Chính Đạo và thuộc hạ ta, sao lại…!
Vẻ mặt Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ma Tôn nói ta lần này càn quấy, để ta đứng ở góc tường chịu phạt! Sau đó Điền Chân xua tan sương mù, Ma Tôn đuổi giết Tử Trọng Sơn, trước khi đi, thiết lập một kết giới, còn để lại một viên kết giới ngưng châu! Ta thấy ngươi đến thì dùng kết giới ngưng châu này mở ra kết giới!
Long Ngọc giải thích.
- Sao lại thế này? Ôi! Ma Tôn có phải rất tức giận không?
Vương Khả nôn nóng.
Long Ngọc nhìn thấy Vương Khả lo lắng, khẽ cười nói:
- Ta cũng không biết!
- Nàng còn cười, ta thì không sao, ta có thể giải thích với Ma Tôn, Trương Chính Đạo chỉ là mặc đồ giống mà thôi! Nhưng nàng thì sao, Ma Tôn đều phạt đứng nàng rồi, khẳng định trách nàng đến tìm ta chơi!
Vương Khả nhíu mày lo lắng.
- Không cần lo lắng, Ma Tôn sẽ không để ý chuyện nhỏ này!
Long Ngọc cười nói.
- Đây là việc nhỏ sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
Long Ngọc cười khanh khách, khiến Vương Khả buồn bực.
Trong lúc hai người trò chuyện, Trương Chính Đạo và đám thuộc hạ của Vương Khả dần tỉnh lại.
- Tỉnh rồi?
Vương Khả muốn tiến lên kiểm tra.
Long Ngọc bỗng nhiên nhướng mày:
- Vương Khả, ta phải đi rồi!
- Đi sao?
Vương Khả khó hiểu.
- Ừm, Ma Tôn truyền âm cho ta, để ta rời đi, Ma Tôn ở nơi đó chờ ta!
Long Ngọc chỉ về phía nóc nhà.
Vương Khả nhìn qua, quả nhiên, Ma Tôn mặc hắc bào, đội mặt nạ ác quỷ, đứng phía xa.
- Đánh với Tử Trọng Sơn xong rồi? Nhanh vậy sao?
Vương Khả kinh ngạc.
- Vương Khả, Ma Tôn gọi ta, ta phải đi rồi!
Long Ngọc lấy ra phi kiếm, cưỡi kiếm bay lên.
- Đợi ta, ta cũng bái phỏng Ma Tôn một chút! Chờ một chút!
Vương Khả sốt ruột nói.
Vương Khả chạy ra xa, dù sao, mình rất nhát gan, không có nắm chắc mười phần thì sẽ không ngự kiếm phi hành. Nhưng Ma Tôn giống như không để ý đến Vương Khả, thậm chí căn bản không thèm liếc mắt nhìn Vương Khả một cái. Khi Long Ngọc bay đến gần, Ma Tôn đạp chân, mang theo Long Ngọc, phóng lên tận trời, nháy mắt phóng về phía chân trời.
- Ma Tôn, chờ một chút! Long Ngọc!
Vương Khả sốt ruột hô lên. Nhưng hai người đã rời đi thật xa, Vương Khả chỉ nhìn thấy Long Ngọc lúc bay quay đầu nhìn mình một cái.
Long Ngọc, Ma Tôn biến mất giữa chân trời, rất nhanh tiến vào trong sơn lâm.
Nơi này không có người, Long Ngọc thở phào nhìn Ma Tôn, vung tay lên.
“Vù!
Ma Tôn nháy mắt biến mất, thì ra, đây căn bản không phải là Ma Tôn gì, chỉ là một bộ quần áo và mặt nạ thôi! Là hình người dùng thuật khởi động! Long Ngọc vung tay lên, mặc hắc bào và mặt nạ lên người.
Ma Tôn đạp chân tại chỗ, biến mất trong sơn lâm.
Thanh Kinh, Vương Cung.
Trương Chính Đạo tỉnh lại, lúc này chạy đến trước mặt Vương Khả, vẻ mặt tuyệt vọng.
- Vương Khả, ta bị Ma Tôn đánh ngất? Thuộc hạ ngươi nói, ta bị Ma Tôn đánh ngất? Làm sao bây giờ? Xong đời rồi, ta bị Ma Tôn nhìn trúng rồi, là ngươi để ta giả mạo, ngươi giúp ta giải thích, ta có cự tuyệt mà!
Trương Chính Đạo hoảng sợ nói.
Vừa mới tỉnh lại, trên đầu vẫn còn đau đớn, chuẩn bị tìm hung thủ báo thù, nhưng khi nghe tử đệ Vương gia giải thích, lập tức bị dọa muốn xỉu, người này ta làm sao báo thù? Ma Tôn đánh ta một chút thì sao chứ, không chặt đầu ta đã là ban ân thiên đại rồi! Ta con mẹ nó còn muốn chết sao!
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo:
- Giải thích cái gì?
- Giải thích chuyện giả mạo Ma Tôn đó! Ngươi không biết, bị Ma Tôn nhắm vào sẽ là kết quả gì sao?
Trương Chính Đạo hoảng sợ nói.
- Ai nói ngươi giả mạo Ma Tôn? Ta cũng không nói ngươi giả mạo! Chính ngươi cũng không nói ngươi giả mạo! Ngươi không có giả mạo Ma Tôn!
Vương Khả nói.