- Điền trưởng lão, ngươi vẫn muốn tìm ta tâm sự sao? Đến đây đi, ta vẫn ở đây chờ ngươi!
Vương Khả cách đó không xa hô lên.
Điền Chân nhìn Vương Khả, trên mặt lộ ra vẻ bi phẫn, tâm sự với ngươi? Nếu còn tán gẫu, Ma Tôn trở lại, ta con mẹ nó sẽ mất mạng. Gian tặc Vương Khả ngươi, ngươi sao khuyết đức như vậy? Mẹ nó!
Nâng cánh tay cụt lên, chịu đựng thống khổ bả vai bị chém, Điền Chân vừa ói ra máu vừa phóng đi nhanh. Còn ở lại? Đùa giỡn gì chứ?
Đảo mắt, Điền Chân đã biến mất phía chân trời.
Vương Cung Thanh Kinh, một đám đệ tử chính đạo còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Sắc mặt Trương Thần Hư bên cạnh lúng túng nói:
- Vương Khả, thân thuộc thế tục của ngươi đăng cơ làm vua, còn mời Ma Tôn đến cổ động? Sao ngươi không nói trước một tiếng!
Một đám đệ tử chính đạo cũng kỳ quái nhìn Vương Khả.
Vẻ mặt Vương Khả xấu hổ, mẹ nó, ta nào biết Ma Tôn đến đây!
Nhưng lúc này, Vương Khả tự nhiên không thể nói mình không biết.
- Ách, ta cũng sợ ảnh hưởng hưng trí của mọi người! Vốn Ma Tôn sẽ không lộ diện, ai để ngươi mang Tử Trọng Sơn đến đây. Không nói còn tốt, nói đến chuyện này ta thật tức giận, Trương Thần Hư, ngươi làm việc kiểu gì vậy?
Vương Khả nhất thời đảo khách thành chủ quở trách Trương Thần Hư.
- Ta? Ta cũng không ngờ sẽ như vậy…!
Trương Thần Hư cười khổ nói.
- Ngươi không ngờ tới? Vốn, Điền Chân kia đã tới gây sự với ta thật kỳ quái, hiện tại, Tử Trọng Sơn ngươi mang đến, lại bị đánh ở chổ ta, sau này nếu có thể sống, không phải sẽ hận ta cả đời sao! Ngươi đúng là càng giúp càng hỏng việc!
Vương Khả tức giận nói.
Trương Thần Hư: “…!
- Hôm đó, ta chịu mọi trách nhiệm cho ngươi, chỉ để ngươi làm việc nhỏ thôi. Kết quả, ngươi càng giúp càng không xong, ngươi để ta phải làm gì tiếp theo đây?
Vương Khả nói luyên thuyên.
- Ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi giải tỏa hiểu lầm với tông chủ!
Trương Thần Hư cười khổ nói.
Biết mình đuối lý, Trương Thần Hư cũng chỉ á khẩu không nói nên lời.
- Tốt lắm, tuy có hiểu lầm thật lớn với Tử Trọng Sơn, nhưng ta vẫn nể mặt Trương Thần Hư ngươi!
Vương Khả bỗng nhiên thay đổi ngữ khí.
“Ách? Trương Thần Hư sửng sốt.
Ngươi nể mặt ta? Có ý gì?
Chỉ có Trương Chính Đạo nếu ở đây mới hiểu được, Vương Khả lại muốn hãm hại người khác rồi.
- Tử gia quân ngoài thành là cháu trai Tử Trọng Sơn phải không, ta đã nể mặt ngươi, không động thủ rồi! Còn có đám đệ tử Kim Ô Tông ngoài thành, ta cũng không truy cứu, ngươi đi xử lý đi!
Vương Khả nói.
- Ta đi xử lý?
Trương Thần Hư nhíu mày nói.
- Vô nghĩa, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn chúng ta giết hết bọn họ sao? Đại Thanh Vương Triều, vâng mệnh trời mà, đã trần ai lạc định rồi! Nhóm người trú binh ngoài thành là phản tặc! Phản tặc trong Vương Triều là phải tru tộc! Ngươi thật muốn đại biểu ca ta hạ lệnh giết sạch bọn họ sao? Còn có đám đệ tử Kim Ô Tông kia rất giỏi sao, mỗi ngày đến Thanh Kinh tìm hiểu tin tức, ta đã mắt nhắm mắt mở rồi, ngươi nhìn xem, bên chỗ ta có bao nhiêu huynh đệ muốn chém giết bọn họ, đây không phải chuyện nhỏ sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ.
- Chỉ vì nể mặt ngươi, ta mới không giết bọn họ, cũng xem như tạo cơ hội ngươi thể hiện uy tín, để bọn họ nhận ân cứu mạng của ngươi, sao ngươi còn không mau đi?
Vương Khả thúc giục.
Vẻ mặt Trương Thần Hư cổ quái, vẫn cảm thấy có vấn đề. Nhưng dù sao Vương Khả đã nể mặt mình, Trương Thần Hư chỉ có thể vừa ngờ vực vừa lui xuống.
- Được rồi, ta đi ngay! Ta cũng muốn quay về tông môn xem thử, tông chủ có thể nguy hiểm hay không? Cáo từ!
Trương Thần Hư giẫm chân tại chỗ, đạp lên phi kiếm ra khỏi Thanh Kinh.
Vương Khả nhìn Trương Thần Hư rời khỏi, cũng thở phào, mẹ nó, thật tốt quá, Tử gia quân ngoài thành, đám phiền phức như cao dán kia, rốt cục đã giải quyết được rồi.
Vương Khả không phải không thể động bọn họ mà không dám động bọn họ! Ma Tôn không phải trông coi Thanh Kinh mỗi ngày, hôm nay chỉ đi ngang qua mà thôi, hôm nay ta càn rỡ, ngày mai thì sao? Chính mình nếu dám giết Tử gia quân kia quá công khai, tuy Tử Bất Phàm nói mặc kệ hắn, nhưng ai biết có trút giận lên đại biểu ca ta không? Hôm nay Tử Trọng Sơn đại bại trở về, nói không chừng ngày mai sẽ trở lại?
Để Trương Thần Hư xử lý là lựa chọn sáng suốt, không tìm ra khuyết điểm nào.
Vương Khả trấn an đệ tử chính đạo, đi ra chỗ cao, nhìn về phía đại doanh Tử gia quân xa xa.
Nhìn thấy Trương Thần Hư vừa trở về, đã bị một đám đệ tử Kim Ô Tông bao vây, còn có nam tử long bào tím kia. Trương Thần Hư nói chuyện với mọi người một hồi, một đám đệ tử Kim Ô Tông đều cảm kích cú đầu, muốn gọi Tiên Hạc rời đi. Chỉ có nam tử long bào tím đột nhiên giống nổi đen, hét toáng lên, giống như không tình nguyện.
“Chát!
Khoảng cách xa như vậy, Vương Khả đều có thể nghe thấy tiếng Trương Thần Hư tát nam tử long bào tím một cái, sau đó mắng to, dọa tướng quân bốn phía nhất thời không dám lắm chuyện.
Đại doanh bỗng nhiên làm phản, vô số tướng sĩ nhất thời bị dọa sợ chạy trối chết.
Từ một đại doanh đầy người, biến thành một tòa đại doanh trống không.
Trương Thần Hư mang theo đám đệ tử Kim Ô Tông cưỡi hạc rời đi, đồng thời có người dẫn nam tử long bào tím đã thất hồn lạc phách rời khỏi, một vở hài kịch cuối cùng hạ màn như vậy.
- Tốt lắm, đã giải quyết rồi! Về sau, nếu Kim Ô Tông dám làm gì Đại Thanh Vương Triều, không chỉ phải lo lắng thái độ của Ma Tôn mà còn phải lo lắng thái độ của Thiên Lang Tông!
Trong mắt Vương Khả sáng ngời.
Đứng ở chỗ cao, Vương Khả quan sát tứ phương Thanh Kinh, trong mắt hiện lên vẻ vừa lòng. Tam đại Vương Triều khu phàm nhân đã có một Vương triều hoàn toàn họ Vương!
- Nguy rồi, Long Ngọc đâu rồi?
Vương Khả biến sắc.
Quay đầu, Vương Khả bay đến tiểu viện chỗ Ma Tôn.
----------oOo----------