Bất Diệt Thần Vương

Chương 477: Dù sao có nhiều thời gian (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh Kinh! Phía trên Nam Thành Lâu!

Vương Khả vịn lên lan can thành lâu, nhíu mày nhìn quân doanh xa xa.

Ngày ấy rời khỏi phế tích Trấn Ma Tự lập tức đến thẳng Thanh Kinh, đến Thanh Kinh đã được hai ngày.

Lúc này đứng trên thành lâu quan sát, đại biểu ca cung kính đứng phía sau.

- Gia chủ, phía trước là quân doanh của Tử gia quân, người nọ xưng Tử Vương, muốn chúng ta đầu hàng!

Đại biểu ca cười khổ nói.

- Hắn nói cái gì thì sẽ thế đó sao? Các ngươi không cần để ý đến hắn!

Vương Khả nhíu mày nói.

- Chúng ta cũng không muốn để ý, nhưng Tử Vương kia, mỗi ngày đều phái người công thành, khiến người của chúng ta rất mệt mỏi!

Đại biểu ca lo lắng nói.

- Chúng ta không phải từ các Đại Tiên Trấn chiêu mộ rất nhiều tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh sao? Đánh cùng bọn họ đi!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ta hạ lệnh, nhưng, bọn họ có một lượng lớn đệ tử Kim Ô Tông. Mỗi lần bọn họ công thành, đệ tử Kim Ô Tông sẽ phi thành giữa không trung, khiến tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh của chúng ta cũng không dám ra tay!

Đại biểu ca nhíu mày nói.

- Nói cách khác, nhóm người Kim Ô Tông này bắt đầu chơi xấu rồi?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Đúng vậy, bọn họ chính là chơi xấu, ta nghĩ đến dặn dò của gia chủ, đi đến nơi đóng quân của đệ tử Ma giới ở Thanh Kinh, bái phỏng một đám đệ tử Ma giáo. Bọn họ biết quan hệ giữa ta và gia chủ, cũng khách khí, nói cho ta biết, bọn họ không phải không muốn ra tay, mà trong trận doanh của đối phương có Nguyên Anh Cảnh! Thời điểm Tử gia quân công thành, đệ tử Kim Ô Tông đi theo nhưng không hề động thủ. Đệ tử Ma giáo một khi lộ diện, Nguyên Anh Cảnh đối phương sợ sẽ ra tay!

Đại biểu ca giải thích.

- Điền Chân? Mẹ nó, lại cố ý đến chọc ta?

Sắc mặt Vương Khả khó coi nói.

Ngay khi hai người trò chuyện, trong một phòng quân doanh xa xa, một nam tử chậm rãi đi ra. Nam tử kia không phải ai khác mà là Điền Chân, Vương Khả mới gặp đây không lâu. Điền Chân đã giải trừ độc, vội vàng chạy đến Thanh Kinh, vừa vặn nhìn thấy Vương Khả ở trên thành lâu nhìn qua.

Hai mắt Điền Chân chợt sáng lên:

- Ha hả, ta còn nghĩ rằng phải tốn nhiều thời gian nữa? Vương Khả, cuối cùng ngươi vẫn không nỡ bỏ Thanh Kinh này, tự mình đến đây?

Thanh âm Điền Chân không lớn, nhưng nháy mắt bao trùm chỗ thành lâu của Vương Khả.

Đám người đại biểu ca biến sắc, nhất thời bao vây Vương Khả. Vương Khả vung tay lên, ý bảo mọi người tản ra. Đối phương là Nguyên Anh Cảnh, các ngươi còn muốn bảo hộ ta? Sắc mặt Vương Khả trầm xuống, nhìn chằm chằm Điền Chân từ xa, mẹ nó, Điền Chân này rốt cuộc muốn làm gì? Cố ý dùng Tử gia quân ghê tởm ta sao?

- Điền trưởng lão, ngươi muốn tìm ta, nói thẳng là được, ngươi đây đang làm gì?

Vương Khả trầm giọng nói.

- Không làm gì cả, chỉ muốn tâm sự với ngươi, sợ ngươi không chịu, cho nên, ta mới bất đắc dĩ đến Thanh Kinh chờ ngươi!

Điền Chân đứng ở xa, cười lạnh nói.

- Muốn tâm sự? Vậy đến đây, vào hoàng cung tâm sự với ta đàng hoàng! Vừa lúc hoàng cung cũng có người quen, chúng ta cùng nhau tâm sự?

Vương Khả kêu lên với Điền Chân ở xa xa.

“Ách? Điền Chân nhíu mày.

Thuận lợi như vậy?

Đạp chân lên mặt đất, Điền Chân phóng lên cao, nhìn từ trên cao xuống, quan sát một vùng Thanh Kinh, còn Vương Khả cũng đúng lúc nhìn về tiểu viện trong Vương Cung.

Nhìn thấy một thân ảnh áo đen ngồi trong tiểu viện, bưng trà, giống như đang thưởng thức trà. Ngươi nọ đưa lưng về phía Điền Chân, bị Điền Chân nhìn chăm chú, giống như cảm ứng được gì, đeo vào mặt nạ đặt trên bàn. Vung tay áo, nhất thời, một trận sương mù che lấp tiểu viện, Điền Chân cách quá xa, thần thức căn bản không thể đi đến, ánh mắt cũng bị sương mù che lấp.

Điền Chân biến sắc, đó là ai? Hắc bào quen thuộc, mặt nạ ác quỷ quen thuộc?

- Ma, Ma Tôn?

Sắc mặt Điền Chân cuồng biến, lập tức kinh nghi bất định.

- Điền trưởng lão, mau đến! Chúng ta cùng nhau tâm sự! Mau đến đây! Dù sao cũng còn nhiều thời gian!

Vương Khả lần nữa kêu lên.

Điền Chân đen mặt. Ma Tôn? Ma Tôn ở hoàng cung ngươi, ngươi còn để ta đến? Ngươi muốn mạng của ta sao?

Điều này làm sao có thể? Vương Khả làm sao có thể mời Ma Tôn đến?

Giả sao?

Nhưng, ai dám giả mạo Ma Tôn, tin tức này truyền ra ngoài, bị cả Ma giáo đuổi giết mất! Vương Khả dùng Ma Tôn giả dọa hắn? Hắn dám sao?

Điền Chân nhất thời kinh nghi bất định, đi hay không? Vạn nhất không phải giả, ta lập tức rơi vào hố lửa, chết chắc rồi!

- Vương Khả, ngươi đến đây tán gẫu!

Điền Chân ở xa hô lên.

Vương Khả nhìn Điền Chân!

- Ngươi thật đúng là hài hước, ta nào có thời gian rảnh!

Điền Chân: “…!

Không phải ngươi vừa mới nói “dù sao có nhiều thời gian sao?

- Muốn tới thì tới! Ta gần đây đều sẽ sống ở Vương Cung! Buổi tối ngươi có thể lén đến!

Vương Khả nhìn Điền Chân nói.

Điền Chân đen mặt, Ma Tôn ở đó, buổi tối ta lén đến cái rắm! Buổi tối khác gì ban ngày?

- Tốt lắm, đại biểu ca, chúng ta trở về rồi!

Vương Khả trầm giọng nói.

Vung tay áo lên, Vương Khả nghênh ngang đi xuống lầu, đi về phía Vương Cung.

Lúc này, Thanh Kinh cũng có rất nhiều tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh chiêu mộ từ các Đại Tiên Trấn.

Trong khoảng thời gian này, chúng Tiên Thiên Cảnh cũng có áp lực thật lớn. Dù sao, hiểu biết là đại lão Nguyên Anh Cảnh của Kim Ô Tông đối đầu với Vương Khả, ai dám đứng đầu ngọn sóng?

Buổi sáng hôm nay nhìn thấy Vương Khả đi lên thành lâu, bao nhiêu người phán chắc Vương Khả sẽ té đau, nhưng, đại lão Nguyên Anh Cảnh vì sao bị dọa đến thành cũng không dám vào?

- Hiện giờ Vương gia chủ đã khí thế như vậy rồi sao? Ngay cả Nguyên Anh Cảnh cũng không đặt trong mắt?

- Làm ta sợ muốn chết, thời gian này, ta cũng không dám đánh trận!

- Đánh cái rắm, tuy đệ tử Kim Ô Tông không động thủ, nhưng, ai có thể cam đoan bọn họ khi nào thị hạ ám thủ!

- Hiện tại làm sao đây?

- Trước xem thử!

Một đám Tiên Thiên Cảnh Đại Tiên Trấn chiêu mộ đều lộ vẻ ngạc nhiên, các đệ tử hai đạo chính ma trong Thanh Kinh cũng kinh nghi.

Tất cả mọi người không thấy hình ảnh trong tiểu viện hoàng cung, cũng không biết “Ma Tôn đã đến. Một đám tỏ vẻ ngạc nhiên, Điền Chân không tìm Vương Khả gây phiền phức sao? Sao bỗng nhiên giống như bị dọa? Đây là muốn náo loạn đến mức nào? Vì sao Vương Khả còn vênh váo tự đắc?

Vương Khả tự nhiên không giải thích gì với mọi người, xuống thành lâu, đi một hồi, phía trước đã có một nử tữ chặn đường.

Đại biểu ca nhất thời để quân đội ngăn trở.

- Đừng cử động, bạn ta!

Vương Khả nhất thời vui vẻ nói. Nhìn thấy Long Ngọc một thân bạch y tươi cười, đứng chờ bên trong. Vương Khả vội vàng tiến lên, hai mắt đám tử đệ Vương gia đại biểu ca cũng sáng lên.

- Lại là gia chủ phu nhân?

Có tử đệ Vương gia hiếu kỳ nói.

- Đừng lắm miệng, biết là được rồi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)