Bỗng nhiên xuất hiện một đám người, đoạt đi Sắc Dục Thiên đang hôn mê!
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi điên rồi sao?
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
Cách đó không xa, Mộ Dung Lục Quang lạnh mặt, tay cầm trường kiếm cản trở phía sau, giống như không quen Vương Khả.
- Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, các ngươi còn thất thần làm gì? Ngươi muốn bị Cung Vi đánh sao?
Vương Khả thúc giục.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đều biến sắc.
Không chút do dự, phóng ra phi kiếm.
- Chỉ chút tài mọn, muốn chết sao?
Mộ Dung Lục Quang quát lớn, tay cầm trường kiếm chém ra.
“Ầm, ầm!
Nhất thời, hai thanh phi kiếm bay giữa không trung, bị chém làm đôi.
- Chuyện gì? Mộ Dung Lục Quang kia sao lại mạnh như vậy? Phi kiếm của ta, Vương Khả, ngươi trả lại cho ta!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Dùng Thiểm Điện Thần Tiên, nhanh lên, đừng để Giới Sắc bị đoạt đi!
Vương Khả kêu lên.
Trương Chính Đạo lấy ra Thiểm Điện Thần Tiên, Trương Thần Hư cũng lấy ra quạt trắng.
- Lâm Binh Đấu Giả, phong hải kết giới!
Trương Thần Hư gào to.
“Ầm!
Cuồng phong cuồn cuộn nháy mắt thổi quét qua Mộ Dụng Lục Quang.
Mộ Dung Lục Quang bị bao phủ trong nháy mắt. Đồng thời, Trương Chính Đạo đứng bên cạnh, Thiểm Điện Thần Tiên cũng phóng qua.
- Vương Khả, ngươi không nói nghĩa khí!
Trương Chính Đạo nhất thời mắng mỏ.
Mẹ nó, để chúng ta đối phó Mộ Dung Lục Quang, còn ngươi chạy mất?
Trong nháy mắt, Vương Khả đã chạy ra ngoài phạm vi cuồng phong.
- Ngươi biết cái gì?
Vương Khả mắng một tiếng.
Quay đầu, Vương Khả hô lên:
- Cung Vi, chồng ngươi bị người đoạt đi rồi, mau tới đây!
Một tiếng hô, Vương Khả vận dụng đủ chân nguyên, nháy mắt thanh âm bay thẳng vào trong lôi bạo nổ vang ầm ầm.
Hai người đang chiến đấu, chợt quay đầu, quả nhiên, người hồng bào kia đang khiêng hòa thượng Giới Sắc nhảy vào trong rừng.
- Tên khốn, trả tướng công lại cho ta!
Cung Vi biến sắc.
- Làm càn!
Tử Trọng Sơn cũng trừng mắt.
“Rầm rầm!
Hai người tách nhau ra, nháy mắt lao thẳng xuống vùng sơn lâm.
- Trảm!
Ở một bên, Mộ Dung Lục Quang hét lớn, nhìn thấy một luồng kiếm quang, nháy mắt trảm bạo lên kết giới cuồng phong thật lớn, đánh bay Thiểm Điện Thần Thiên ra ngoài.
“A!
Cự lực phản phệ, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư nhất thời bay ngược ra, đánh lên tảng đá xa xa.
Vương Khả há mồm ngạc nhiên:
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi uống thuốc rồi? Mạnh như vậy?
Mộ Dung Lục Quang cũng không để ý Vương Khả, đạp lên mặt đất, bảy thẳng vào rừng, nháy mắt biến mất không thấy.
- Mộ Dung Lục Quang này thần thần bí bí, làm gì vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Trong lúc nhất thời, chiến đấu bốn phía chấm dứt. Tử Trọng Sơn, Cung Vi đuổi theo một đám người.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư bị đập đến mặt mũi bầm dập, ngã trên đống phế tích.
- A u, thắt lưng của ta!
Trương Chính Đạo thống khổ nói.
- A u, ta biết ngay mà, ở cùng các ngươi, ta sẽ thật xui xẻo. Mẹ nó, còn chưa khôi phục lại, bị thương càng thêm nặng! Các ngươi là sao chổi giáng trần sao?
Vẻ mặt Trương Thần Hư thống khổ nói.
- Ai là sao chổi giáng trần?
Trương Chính Đạo bất mãn nói.
- Không phải các ngươi thì là ai? Nhìn xem ta, ban ngày chúng ta đại chiến, suy yếu đến Trấn Ma Tự nghỉ ngơi, lại vô tình bị Cung Vi đánh, sau đó bị ép rửa chén chà nồi. Thời gian mới bao lâu? Ta lại bị thương nặng thêm rồi! Đây còn chưa đủ xui xẻo sao?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Hả, từ đầu đến cuối, ta cũng không bị thương!
Vương Khả ở bên cạnh nói.
- Ách!
Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ.
Lúc trước mình bị Cung Vi đánh, Vương Khả lập tức vận dụng chiến thuật đầu hàng đúng lúc, không bị đánh! Vừa rồi bị Mộ Dung Lục Quang đánh, Vương Khả trốn rất xa, không chút hề hấn nào!
- Ngươi, ngươi…!
Trương Thần Hư cứng họng không biết nói gì.
- Chỉ có thể nói, là ngươi tự mình xui xẻo! Còn nữa, Trương Thần Hư, ngươi hăng hái chút đi!
Vương Khả than thở nói.
- Hăng hái? Ta làm sao không hăng hái? Xui xẻo có quan hệ gì với hăng hái? Mộ Dung Lục Quang đột nhiên đạt đến Nguyên Anh Cảnh? Ta có thể làm gì? Quạt trắng của tổ tiên cũng dùng rồi, lực lượng Nguyên Anh Cảnh của hắn phá vỡ, trách ta sao?
Trương Thần Hư không phục nói.
- Ngươi nhìn đi, chúng ta quen biết ba năm rồi phải không?
Vương Khả hỏi.
- Chuyện này có liên quan gì?
Trương Thần Hư khó hiểu nói.
- Ngươi nhìn xem, ba năm nay, tất cả chúng ta đều tiến bộ, chỉ có ngươi giậm chân tại chỗ. Nếu ngươi hăng hái, cũng đạt đến Nguyên Anh Cảnh, vậy chúng ta còn có thể bị Cung Vi đánh sao? Mộ Dung Lục Quang kia có thể đả thương ngươi sao?
Vương Khả hỏi.
Trương Thần Hư đen mặt:
- Ngươi cho rằng tu hành rất dễ dàng sao? Ba năm nay của ta, Kim Đan Cảnh lại tăng một tầng, đã đạt Kim Đan Cảnh đại viên mãn rồi, còn chưa đủ nhanh sao? Nguyên Anh Cảnh, ngươi có biết khó xông kích thế nào không?
- Tu vi ngươi chỉ tăng một tầng mà cũng dám nói?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Sao không phải ngại nói? Kim Đan Cảnh tầng chín lên tầng mười, thiên hạ có bao nhiêu người nhanh được như vậy?
Trương Thần Hư không phục nói.
- Ngươi nhìn xem ta, lúc nhận thức ngươi, ta còn chưa phế công trọng tu, sau ta phế công trọng tu, là Tiên Thiên Cảnh tầng thứ nhất. Ba năm nay đã đạt được Kim Đan Cảnh tầng thứ nhất! Ngươi xem Trương Chính Đạo, thời điểm quen ngươi là Tiên Thiên Cảnh, hiện tại cũng là Kim Đan Cảnh trung kỳ! Hai chúng ta đều đột phá một đại cảnh giới, ngươi mới đột phá một tiểu cảnh giới cũng dám nói?
Vương Khả liệt kê.
- Đúng vậy, đúng vậy! Đều tại ngươi, nếu ngươi đột phá đến Nguyên Anh Cảnh, ta vừa rồi sẽ không bị thương!
Trương Chính Đạo cũng quở trách nói.
Ánh mắt Trương Thần Hư trừng lớn:
- Có gì giống nhau sao? Có thể giống nhau sao? Trương Chính Đạo hắn tự mình tu luyện sao? Hắn không phải được Trần Thiên Nguyên giúp đột phá sao?
- Vậy cũng là đột phá!
Vương Khả nói.