- Cẩn thận! Hắn dùng đại chiêu!
Vương Khả nhất thời kêu lên.
Ba người cùng phòng ngự, dù sao, khủng bố của Sắc Dục Thiên, mọi người đều biết, đây là muốn thi triển pháp thuật sao? Nhìn thấy hồng quang sáng rỡ dần tiêu thất.
Ba người Vương Khả phòng bị một phen, phong khinh vân đạm, gió nhẹ thổi qua, không có dị tượng gì. Ba người Vương Khả kinh ngạc nhìn Sắc Dục Thiên.
Sắc Dục Thiên hoàn thành rồi?
- Đây là đại chiêu gì?
Trương Thần Hư khó hiểu nói.
- Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết? Giống như đã xong rồi!
Trương Chính Đạo cũng mờ mịt hỏi.
Sắc Dục Thiên cách đó không xa, lạnh lùng cười:
- Một đám trẻ con, các ngươi biết gì, đây là pháp thuật truyền âm ngàn dặm của ta, tuy không có lực công kích, nhưng, rất nhanh, thuộc hạ ta sẽ đến…!
Sắc Dục Thiên đang muốn trào phúng ba người.
“Bang!
Vương Khả nện gậy gộc lên đầu Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên ngã xuống thẳng tắp, ngất xỉu.
- Vương Khả, ngươi đây là…!
Hai người Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
Vương Khả không để ý, nhìn Sắc Dục Thiên bị mình đánh ngất, lộ ra vẻ khinh thường:
- Thân thể yếu thì thân thể yếu, đừng làm màu như vậy, có tác dụng cái rắm! Còn không phải bị một gậy của ta đánh ngất?
Xa xa, Cung Vi và Tử Trọng Sơn đang đánh nhau hăng say.
- Cung Vi, ngươi không bảo hộ được Sắc Dục Thiên, làm bạn với ma sẽ không có kết cục tốt! Hôm nay, ta phải bắt Sắc Dục Thiên!
Tử Trọng Sơn trừng mắt nói.
- Bắt cái rắm, ai dám đụng vào tướng công ta thử xem? Còn nữa, Vương Khả đã mang tướng công ta rời khỏi, sẽ không để tướng công ta chịu thương tổn!
Cung Vi lạnh lùng nói.
- Ngươi nằm mơ đi, ách!
Tử Trọng Sinh rất tức giận, bỗng nhiên trừng lớn mắt.
Bởi vì Tử Trọng Sinh nhìn thấy, ba người Vương Khả, Trương Thần Hư, Trương Chính Đạo cầm gậy vây quanh Sắc Dục Thiên. Bọn họ đang làm gì? Bọn họ không phải giúp Cung Vi chăm lo Sắc Dục Thiên Sao? Sao lại vây công Sắc Dục Thiên?
- Ngây ngốc cái gì? Tử Trọng Sơn, ngươi đả thương tướng công ta, ta phải để ngươi nếm thử nắm đấm của ta!
Cung Vi trừng mắt cả giận nói.
- Chờ một chút, chờ một chút, ngươi nhìn xem!
Tử Trọng Sinh kinh ngạc kêu lên.
Tử Trọng Sơn nhìn từ xa, Vương Khả đang dùng gậy gộc đánh Sắc Dục Thiên hôn mê, các ngươi đang làm gì vậy? Cung Vi để các ngươi bảo vệ Sắc Dục Thiên, các ngươi sao đánh hắn?
“Ầm!
Một quyền của Cung Vi đánh nát tay áo của Tử Trọng Sơn, Tử Trọng Sơn lần nữa bay ngược ra khỏi lôi bạo.
- Ta báo thù cho tướng công ta!
Cung Vi không bỏ cuộc, tiến lên.
“Ầm!
Đại chiến tiếp tục.
Trong bụi cỏ xa xa, ba người Vương Khả nhìn Sắc Dục Thiên hôn mê.
- Vương Khả, làm sao bây giờ?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Chờ hắn tự nhiên tỉnh lại là được rồi. Ta xem trên ti vi, người có tinh thần phân liệt đều có thể thay đổi nhân vật, thay đổi nhân cách!
Vương Khả giải thích.
- Ngươi không phải đánh ngu hắn rồi chứ? Lỡ như Cung Vi trách tội thì sao?
Trương Thần Hư hỏi.
- Sao có thể? Ta giúp nàng đánh tỉnh hòa thượng Giới Sắc mà! Nàng phải cảm tạ ta chứ!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Không đúng, ngươi quên rồi sao? Tử Trọng Sơn kia đánh ngất hòa thượng Giới Sắc, bị thiết quyền của Cung Vi oanh kích đến bây giờ còn chưa dừng lại. Ngươi dùng một gậy đánh ngất tướng công nàng, không phải cũng giống nhau sao?
Trương Chính Đạo hỏi.
- Giống nhau sao?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ
- Giống nhau, đều đánh ngất tướng công nàng!
Trương Chính Đạo nói.
Vương Khả nhìn gậy gộc trong tay, nhìn dấu gậy gộc trên đầu Sắc Dục Thiên, nhất thời đưa gậy vào tay Trương Chính Đạo.
- Đưa ta làm gì, đưa ta làm gì, ta không cần!
Trương Chính Đạo hết hồn, quăng gậy lên mặt đất.
Trương Thần Hư nhìn gây trên tay mình, không chút do dự, vất ra ngoài.
Như vậy, ba người đều không có chứng cứ.
- Không sao, một hồi đại sư Giới Sắc tỉnh lại, hắn sẽ không nhớ cái gì, chúng ta chưa làm gì cả!
Vương Khả nói với hai người.
Sắc mặt hai người cứng đờ, nhất thời đứng cách xa Vương Khả một khoảng. Là ngươi gõ, cũng không phải chúng ta, liên quan gì đến chúng ta!
Sắc mặt Vương Khả tối sầm. Lúc này, một tiếng gào to phát ra từ xa.
- Thông linh truyền tin chủ thượng vừa phát ra, ở ngay nơi này, vừa vặn chúng ta cách đó không xa, mau nhìn xem!
Một tiếng gào to vang lên.
- Ai vậy?
Vương Khả sửng sốt, sao lại có người?
Trên đại thụ cách đó không xa, có năm nam tử huyết bào đang đứng, trong đó có một người, Vương Khả quen biết.
- Mộ Dung Lục Quang?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Năm người nhìn Sắc Dục Thiên ngất trên mặt đất.
- Chủ thượng ở đây, động thủ!
Mộ Dung Lục Quang gào to.
Vù!
Năm người nhảy tới gần Vương Khả.
- Các ngươi định làm gì?
Trương Thần Hư trừng mắt, muốn cản trở.
- Tru Ma Bạt Kiếm Thuật!
Mộ Dung Lục Quang gào to.
Một luồng kiếm quang chém về phía ba người, dọa ba người biến sắc, thân hình lui lại.
“Ầm!
Một tiếng nổ, trên mặt đất xuất hiện một cái hố, bụi mù nổi lên.
Mộ Dung Lục Quang ngăn cản trước mặt ba người Vương Khả, bốn người huyết bào khác khiêng lên Sắc Dục Thiên.
- Rút lui! Ta đến chặn đường!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Được!
Bốn người huyết bào gật đầu, giậm chân bay vào trong rừng.
- Dừng tay!
Vương Khả kêu lên.
- Thử Ngâm!
Kiếm quang của Mộ Dung Lục Quang ngăn cản ba người lại.
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi điên rồi sao?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
----------oOo----------