Ngoài Trấn Ma Tự!
- Tử Trọng Sơn, lão bất tử ngươi, đánh tướng công ta còn chưa đủ, còn đánh chùa của tướng công ta! Lão nương hôm nay nếu không giúp tướng công ta báo thù sẽ không giải tỏa được nửa năm nhịn nhục này, đi chết đi!
Cung Vi quát.
- Con điên nhà ngươi, còn không dừng? Lâm binh đấu giả, Thiên Lôi Hà!
Tử Trọng Sơn quát to.
“Ầm ầm ầm!
Thiên lôi nổ mạnh xuống, ở trung ương lôi bạo, Cung Vi, Tử Trọng Sơn hung mãnh trong đại chiến.
Trong lúc nhất thời, núi rừng chung quanh gặp tai ương, nơi nơi đều là lôi điện đánh xuống, đất đá bay tứ tung, cây cối sụp đổ, ngay cả Trấn Ma Tự cũng bị lôi bạo nổ tung.
Ba người Vương Khả khiêng hòa thượng Giới Sắc còn đang hôn mê lui về sau.
- Tử Trọng Sơn giống máy bay ném bom hình người! Cứ nổ tung như vậy, thế nào cũng nổ đến chúng ta!
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Còn không phải do Cung Vi tiến không không ngừng. Nếu nàng dừng lại, tông chủ cũng sẽ không toàn lực khai hỏa như vấy
Trương Thần Hư nhíu mày.
- Thối lắm, là Tử Trọng Sơn đánh lén trước! Đổi lại là ta, ta cũng sẽ hành động như Cung Vi. Đánh đến mẹ hắn nhận không ra rồi nói sau!
Vương Khả bảo hộ Cung Vi.
Hai người quở trách nhau, đứng ở góc độ tông môn mình quở trách đối phương.
Chỉ có hòa thượng Giới Sắc Trương Chính Đạo đang đỡ bả vai, đột nhiên mở to mắt nhìn.
- Hắn, hắn, hắn tỉnh rồi!
Trương Chính Đạo kinh hãi nói.
- Tỉnh thì tỉnh, ngươi có biểu tình gì vậy?
Vương Khả nhíu mày.
- Toàn thân hắn đều nóng lên, ôi, thật nóng!
Trương Chính Đạo lập tức vứt hòa thượng này lên mặt đất.
Ngay lúc này, quanh thân hòa thượng Giới Sắc bùng lên ngọn lửa màu đỏ, thiêu hủy tăng bào của hòa thượng Giới Sắc hơn phân nửa, nhìn thấy tràng hạt trong tay hòa thượng Giới Sắc đột nhiên dung nhập vào trong cơ thể, làn da chậm rãi đỏ bừng lên, một hình xăm Huyết Long hiện lên, giống như đang bay lượn.
- Đại sư từ bi biến xã hội đen?
Vương Khả trừng mắt nói.
Hòa thượng Giới Sắc mở to mắt, ngọn lửa màu đỏ bốn phía cũng chậm rãi tiến vào hình xăm Huyết Long trên người. Hắn chậm rãi đứng dậy, nửa người trên ở trần, thần sắc ngờ vực nhìn bốn phía.
- Vương Khả?
Hòa thượng Giới Sắc đột nhiên trừng lớn mắt.
- Hả, đại sư Giới Sắc, ngươi kinh ngạc như vậy làm gì? Ngươi cũng không phải mới nhìn thấy Vương Khả!
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Ta sao lại ở đây? Ta không phải ở trong Liên Hoa Huyết Quật sao?
Hòa thượng Giới Sắc trừng mắt nhìn tứ phương.
Ngẩng đầu, hòa thượng Giới Sắc nhìn thấy Cung Vi và Tử Trọng Sơn đang chiến đấu ở xa.
- Lại là bà điên này? Còn có Tử Trọng Sơn? Hừ, Tử Trọng Sơn nhất định là ham bảo vật của ta, đuổi đến đây?
Hòa thượng Giới Sắc trừng mắt.
- Đại sư Giới Sắc, ngươi mất trí rồi? Nàng là vợ ngươi, ngươi không nhớ sao?
Trương Chính Đạo trừng mắt, mờ mịt nói.
- Không đúng, hắn không phải đại sư Giới Sắc, hắn là Sắc Dục Thiên!
Vương Khả biến sắc, muốn kéo lại Trương Chính Đạo.
- Cái gì?
Trương Chính Đạo biến sắc.
- Sắc Dục Thiên?
Trương Thần Hư cũng biến sắc nói.
Lại nhìn thấy Sắc Dục Thiên hí mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Vương Khả, ta sao ở nơi này? Nói!
Ba người Vương Khả: “…!
Ngươi sao ở nơi này, chúng ta làm sao biết? Chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi!
- Sắc Dục Thiên, ngươi quên hết mọi chuyện rồi sao? Ngươi ở nơi này sống nửa năm!
Vương Khả ngạc nhiên.
- Dối trá! Ta mới vừa tỉnh lại mà thôi, cơ thể của ta sao lại suy yếu như vậy? Chân Nguyên Huyết trong Liên Hoa Huyết Trì không giúp ta chữa thương sao?
Sắc mặt Sắc Dục Thiên trầm xuống.
Ba người Vương Khả bên cạnh nhìn nhau.
- Vương Khả, hiện tại làm sao bây giờ? Hắn đổi thành người khác rồi? Sắc Dục Thiên không nhớ rõ chuyện của Giới Sắc, Giới Sắc không nhớ rõ chuyện của Sắc Dục Thiên, đây là tình huống gì?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Đây là bệnh, gọi là bệnh tâm thần phân liệt, ở quê ta, phải bị bắt vào bệnh viện tâm thần, chỉ có nơi này không có ai quản!
Vương Khả giải thích.
- Quê của ngươi ở đâu? Có thể trị bệnh này sao?
Trương Thần Hư mờ mịt nói.
- Ta nhớ Giới Sắc nói, mỗi lần ngủ mơ sẽ xảy ra một chuyện gì đó. Còn Sắc Dục Thiên cũng là bộ dáng tỉnh lại sau khi Giới Sắc hôn mê. Nếu không, chúng ta lại đánh ngất xỉu hắn xem sao?
- Đánh ngất?
Trương Chính Đạo sửng sốt.
- Đúng vậy, đánh ngất hắn, nếu tỉnh lại, nói không chừng sẽ biến thành hòa thượng Giới Sắc trở lại!
Vương Khả nói.
- Vương Khả, biện pháp của ngươi có đáng tin không?
Vẻ mặt Trương Thần Hư tỏ ra cổ quái.
- Trước kia ta xem ti vi đều là diễn như vậy! Chúng ta thử xem!
Vương Khả nói.
- Thử xem?
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư cảm thấy cổ quái, vẫn thấy không đáng tin.
Nhìn thấy Vương Khả cắt đứt nhánh cây bên đường, chặt thành gậy gộc, đưa cho Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, mỗi người một cây.
- Gõ đầu hắn!
Vương Khả phân phó.
Hai người gật đầu.
Ba người vây quanh Sắc Dục Thiên, bộ dáng giống như sẽ xông lên gõ đầu.
Sắc Dục Thiên nhìn thấy động tác của ba người, sắc mặt cứng đờ. Đám tiểu lâu la các ngươi muốn làm gì?
- Hừ bọn chuột nhắt không biết tự lượng sức, xem ra hoàn toàn không đặt ta vào mắt, không biết trời cao đất rộng, xem Đại Uy Thiên Long của ta!
Sắc Dục Thiên gào to, tiến lên trước.
Đại Uy Thiên Long?
Ba người Vương Khả biến sắc, nhất thời đề phòng.
Ầm!
Chợt Sắc Dục Thiên đạp lên tảng đá lớn, ngã xuống, mặt đập lên đá, máu tươi giàn dụa.
Ba người Vương Khả: “…!
- Cung Vi nói đúng, hắn hiện tại rất suy yếu!
Vương Khả kỳ quái nói.
Nhìn thấy Sắc Dục Thiên lập tức bò lên, cảm thụ suy yếu của thân thể, sắc mặt khó coi.
- Thật sự là hổ lạc vào đồng bằng sẽ bị sói ức hiếp! Ta đường đường là Sắc Dục Thiên, sao lại bị đám tiểu bối trêu đùa!
Sắc Dục Thiên lau máu mũi, căm hận nói.
- Chúng ta đều không trêu đùa ngươi, là ngươi tự mình té ngã!
Vẻ mặt Trương Chính Đạo cổ quái nói.
Sắc mặt Sắc Dục Thiên lạnh như băng, vung tay lên, lau hết sạch máu mũi, rất nhanh tìm một ký hiệu trên hư không, đồng thời trong tay kết thành thủ ấn quỷ dị.
- Lấy huyết dẫn dắt, thông linh tứ phương, đại la pháp chú, Bàn Nhược Ba Ma Hống!
Sắc Dục Thiên gào to.