Bất Diệt Thần Vương

Chương 467: Ta đây là châm cứu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Phòng bếp nhỏ sau Trấn Ma Tự!

Điền Chân ôm bụng, vừa hộc máu, vừa thống khổ run rẩy, vì sao lại như vậy? Sau lại xuất hiện một Nguyên Anh Cảnh có lực lượng như yêu thú?

- Để ta đánh ngươi thử? Ta đời này chưa từng gặp qua yêu cầu quá đáng như vậy?

Thiếu nữ áo vàng kỳ quái nhìn Điền Chân.

- Có, có thể hỏi các hạ cao nhân phương nào? Phốc!

Điền Chân ói máu, kinh hãi nói.

Hôm nay thật quá xui xẻo, tại sao lại như vậy?

- Hừ, cao nhân cái rắm, hiện tại nói ta biết, ai lẳng lơ?

Thiếu nữ áo vàng nắm chặt tay thành nắm đấm, hung tợn nói.

Điền Chân nhìn ba người Vương Khả bên cạnh, đặc biệt là gương mặt bầm dập của Trương Thần Hư, Trương Chính Đạo.

- Các ngươi, các ngươi không phải vì tranh đoạt nàng mới rửa chén sao! Các ngươi là bị nàng đánh, bị ép buộc rửa chén ở đây?

Điền Chân nhìn ba người.

- Đúng vậy, bằng không, ngươi cho là gì?

Trương Thần Hư gật đầu.

Điền Chân: “…!

Con mẹ nó, sao các ngươi không nói sớm. Đây là bị rơi vào trong tay Mẫu Dạ Xoa rồi sao?

- Ta không bị đánh, ta chủ động muốn rửa chén chà nồi!

Vương Khả chen vào nói.

- Chủ động?

Điền Chân sửng sốt.

- Đúng vậy, ta thấy nắm đấm của vị cô nương này lợi hại như vậy, không muốn bị đánh, chủ động yêu cầu rửa bát cho nàng. Ngươi vì sao cũng chủ động muốn nàng đánh ngươi?

Vương Khả hỏi.

Điền Chân: “…!

Chủ động em gái ngươi, ta là bị các ngươi hãm hại!

- Còn chưa nói, ngươi nói ai lẳng lơ?

Thiếu nữ áo vàng chống hông, trừng mắt nói.

- Hôm nay xem như tại hạ sai rồi, ta xin lỗi vì sai lầm vừa rồi! Vị đồng đạo này, xin hỏi cao danh quý tánh?

Điền Chân ôm bụng, nhìn thiếu nữ áo vàng.

- Hừ, nói sai sao? Sau này, miệng mồm đừng đê tiện như vậy, nói không chừng khi nào sẽ gặp báo ứng!

Thiếu nữ áo vàng trừng mắt nói.

- Dạ dạ!

Điền Chân khổ sở nói. Tuy Điền Chân gật đầu phụ họa nhưng nội tâm lại tràn ngập lửa giận. Điền Chân là tính cách có thù tất báo. Một quyền này không chỉ mất mặt mà còn làm ngũ tạng hắn bị lệch, thương thế thảm trọng. Khẩu khí này sao có thể nuốt trôi?

- Biết là tốt rồi!

Thiếu nữ áo vàng vừa lòng. Vừa lòng rồi, quay đầu nhìn ba người Vương Khả.

- Vừa rồi nói với các ngươi, không nghe sao? Không cần rửa nữa, mau cút!

Thiếu nữ áo vàng trừng mắt đuổi người. Ngay khi thiếu nữ áo vàng quay lưng về phía Điền Chân, trong mắt Điền Chân hiện lên lệ quang, bàn tay xuất hiện một cây ngân châm lớn bằng chiếc đũa. Truy Hồn Thực Cốt Châm. Lúc trước, Mạc Tam Sơn cho mình ba cây Truy Hồn Thực Cốt Châm, mình đã dùng hai cây, lúc này còn cây cuối cùng. Truy Hồn Thực Cốt Châm, cho dù là Nguyên Anh Cảnh, trúng độc cũng phải lập tức phát tác, thống khổ kia, chính mình từng trải nghiệm. Hừ, Mẫu Dạ Xoa này, ngươi cũng nếm thử đi.

Ngay khi Điền Chân muốn phóng ra cây Truy Hồn Thực Cốt Châm này, đột nhiên một thanh âm vang lên bên tai.

- A di đà phật, vị thí chủ này, ngươi cầm ngân châm như vậy là muốn đâm ai?

Thanh âm của hòa thượng Giới Sắc bỗng nhiên truyền đến.

- Hửm?

Mọi người nhất thời quay đầu lại. Quả nhiên, Điền Chân cầm một ngân châm như chiếc đũa, giống như muốn đâm vào thiếu nữ áo vàng. Nhưng bởi vì hòa thượng Giới Sắc bỗng nhiên đến, cắt ngang động tác của hắn.

Điền Chân bị ngăn cản, chuẩn xác mà nói là bị dọa.

- Sắc, Sắc, Sắc Dục Thiên? Ngươi, ngươi không chết sao?

Điền Chân cả kinh kêu lên. Do nhớ rõ, Ma Long Đảo, Sắc Dục Thiên đại sát tứ phương, một kích oanh nổ một đầu của Nguyên Anh Cảnh, lại một kích nổ tung ngực Điền Chân, nên để lại bóng ma tâm lý cực kỳ khủng bố trong lòng Điền Chân. Vốn tưởng rằng Sắc Dục Thiên đã chết, nhưng, nhưng làm sao vậy? Vì sao vậy?

- Tướng công, không phải chàng đang niệm kinh sao? Sao chàng lại tới đây?

Ngữ khí cô gái áo vàng chợt trở nên dịu dàng.

Điền Chân trừng mắt nhìn Mẫu Dạ Xoa này, mẹ nó, nàng gọi Sắc Dục Thiên là tướng công?

- A di đà phật, đã niệm kinh văn xong rồi, ta đến đây nhìn thử, vừa vặn nhìn thấy hắn cầm ngân châm muốn phóng, không biết muốn làm gì!

Hòa thượng Giới Sắc giải thích.

- Muốn phóng ngân châm?

Thiếu nữ áo vàng ngờ vực nhìn lại.

Trong nháy mắt, năm người trong phòng đều nhìn Điền Chân, còn có ngân châm cỡ chiếc đũa trong tay hắn.

- Điền Chân? Ngươi vừa rồi không phải muốn đánh lén ta chứ?

Thiếu nữ áo vàng bỗng nhiên trở nên hung tợn.

Điền Chân nhìn thiếu nữ áo vàng, lại nhìn Sắc Dục Thiên. Mẹ nó, hôm nay xong đời rồi? Một thiếu nữ áo vàng đã bị nàng đánh thành như vậy, lại còn có Sắc Dục Thiên? Ta làm sao bây giờ? Bây giờ ta còn đang bị ngũ tạng lệch vị nữa chứ!

Sắc Dục Thiên giết người như ma, ta là chết chắc rồi sao?

- Đang hỏi ngươi đó, ngân châm trên tay ngươi để làm gì? Dùng để chữa bệnh, châm cứu sao?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Đúng, đúng, dùng để châm cứu, ta vừa rồi bị cô nương này đánh một quyền, toàn thân đau đớn, muốn châm cứu giảm bớt thống khổ!

Điền Chân kiên trì nói.

- Ngân châm thô như vậy cũng có thể châm cứu?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Là bí pháp chữa thương của ngươi sao?

Trương Thần Hư cũng kinh ngạc.

Điền Chân: “…!

- Ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy, có người dùng ngân châm thô như chiếc đũa để tiến hành châm cứu. Vừa hay để ta kiến thức thử đi!

Hòa thượng Giới Sắc hiếu kỳ nói.

Mọi người cùng nhìn Điền Chân.

Điền Chân cầm Truy Hồn Thực Cốt Châm, há mồm ngạc nhiên, vì sao lại như vậy? Thống khổ mấy ngày trước còn rõ ràng trước mắt. Tuy mình đã được giải độc nhưng loại đau đớn của Truy Hồn Thực Cốt này vẫn còn mới mẻ! Lại đến nữa?

- Sao vậy? Không nể mặt tướng công ta sao? Muốn ta đến giúp ngươi không?

Thiếu nữ áo vàng hỏi.

Mặc dù biểu hiện dịu dàng trước mặt hòa thượng Giới Sắc, nhưng vẫn lặng lẽ trừng mắt hung tợn với Điền Chân, Đồng thời bóp ngón tay răng rắc.

Điền Chân: “…!

- Đến, châm cứu đi!

Hòa thượng Giới Sắc chờ mong nói. Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đều bước lên.

Thân thể trọng thương của Điền Chân thật giống phơi giữa thái dương, căn bản không thể phản kháng.

Vì sao lại như vậy? Thừa nhận chuẩn bị phóng chết thiếu nữ áo vàng này? Ta khẳng định xong đời. Mắt toàn lệ nóng, Điền Chân đâm kim vào bụng mình.

- A!

Điền Chân hét thảm một tiếng. Độc tính của Truy Hồn Thực Cốt Châm này nháy mắt khiến Điền Chân thống khổ, trên mặt xanh tím. Nhưng Điền Chân vì che giấu độc này, phải biểu hiệu bộ dáng hưởng thụ.

- Ngươi xem, vẻ mặt hắn thật hưởng thụ, hiệu quả châm cứu tốt như vậy sao?

Trương Chính Đạo trừng mắt kinh ngạc nói.

- Ngâm châm như chiếc đũa này đâm lên bụng mình lại không đau? Hôm nay thật sự là mở mang kiến thức rồi!

Vương Khả kinh ngạc nói.

Điền Chân tím mặt, cả người run rẩy, vừa hộc máu, vừa nhìn Vương Khả:

- Không, không đua, ta cảm giác tốt hơn nhiều rồi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)