Bất Diệt Thần Vương

Chương 465: Ngươi đánh ta một quyền thử xem (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thiếu nữ áo vàng đang ép ba người Vương Khả rửa chén chà nồi, Vương Khả khuyên bảo thiếu nữ áo vàng phải giữ lại chứng kiến tình yêu! Khi bốn người đang trò chuyện xem có nên tiếp tục rửa chén không, Điền Chân bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống!

Điền Chân nhìn thấy hình ảnh này mà ngây ngẩn, bốn người bên trong cũng ngẩn người.

- Trên trời sao lại có người rơi xuống? Hả, hình như hơi quen mặt!

Vương Khả mờ mịt nói.

- Chính là hắn, vài ngày trước, là người vừa sùi bọt mép vừa chạy ra khỏi núi rừng. Vương Khả, ta từng nói với ngươi, chính là hắn, ta không nói dối!

Trương Chính Đạo bỗng nhiên kích động kêu lên. Nỗi oan vài ngày trước rốt cục trong sạch.

- Điền Chân trưởng lão? Ngươi sao ở đây?

Trương Thần Hư cũng sửng sốt.

Thần sắc Điền Chân cổ quái nhìn một vòng bốn người trong bếp.

- Trương Thần Hư, ngươi không phải tìm Vương Khả gây phiền toái sao? Đây là đang làm cái gì?

Điền Chân nhíu mày ngờ vực nói.

- Ta…?

Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ. Trương Thần Hư nhìn khăn lau và chén dĩa trong tay, hình tượng phong lưu phóng khoáng của mình đã sụp đổ, chuyện này làm sao nói đây? Ta bị người khác đánh, sau đó bị ép rửa chén dĩa?

- Ngươi là ai? Đến phòng bếp của ta làm gì? Không thấy bọn họ giúp ta rửa chén sao?

Thiếu nữ áo vàng bên cạnh trừng mắt nói.

Điền Chân quay đầu mới thấy rõ thiếu nữ áo vàng này. Dung mạo thiếu nữ áo vàng xem như xinh đẹp, nhưng xinh đẹp thì sao? Ba người Vương Khả vì sao phải rửa chén ở đây?

- Hắn là trưởng lão Kim Ô Tông!

Trương Thần Hư giải thích.

- Kim Ô Tông?

Thiếu nữ áo vàng khẽ nhíu mày.

- Điền trưởng lão, sao ngươi đến đây? Ngươi muốn gây phiền toái cho Vương Khả sao?

Trương Thần Hư nhíu mày nói. Dù sao, Tiên Hạc Kim Ô Tông trong khoảng thời gian này tìm Vương Khả xung quanh, Trương Thần Hư cũng thông qua Hạc Vương tìm được Vương Khả.

Điền Chân thở sâu:

- Không sai, ta đến tìm Vương Khả!

Vương Khả ở bên cạnh trừng mắt:

- Ngươi tìm ta làm gì? Ta cũng không biết ngươi?

- Ngươi không biết ta? Vương Khả, ngươi khiến ta tìm thật vất vả!

Khóe miệng Điền Chân lộ ra tia cười lạnh. Vương Khả thấy hắn cười lạnh, nhất thời cảm giác người đến bất thiện.

- Trương Thần Hư, hắn là người của Kim Ô Tông ngươi, hắn đến gây phiền toái cho ta? Người của Kim Ô Tông ngươi sao đều không suy nghĩ bình thường vậy. Ta đã cứu các ngươi, ngươi lúc trước đánh ta một trận thì thôi đi, hắn đến để giúp ngươi một tay sao?

Vương Khả nhìn Trương Thần Hư.

Trương Thần Hư nhíu mày nói:

- Điền trưởng lão, ngươi có chuyện gì?

- Việc riêng của ta và Vương Khả! Trương Thần Hư, ngươi đừng xen vào!

Điền Chân lắc đầu.

- Ta cũng không quen ngươi, còn có thể có việc riêng gì. Hắn vừa rồi gọi ngươi Điền Chân? Ngươi là trưởng lão Điền Chân? Có thể hay không đừng quấy rầy chúng ta rửa chén chà nồi, chúng ta bề bộn rất nhiều việc!

Vương Khả nhíu mày.

Điền Chân: “…!

Ta mẹ nó phải đến giết ngươi, ngươi nói ta quấy rầy ngươi chà nồi rửa chén?

- Thôi đi, các ngươi không cần rửa nữa! Có chuyện gì, đi theo lão già này ra ngoài giải quyết, nơi này không cần các ngươi rửa nữa!

Thiếu nữ áo vàng mở miệng. Thiếu nữ áo vàng sợ phiền toái, muốn ẩn cư với hòa thượng Giới Sắc, sợ người khác biết hòa thượng Giới Sắc là Sắc Dục Thiên, cho nên, càng ít người biết càng tốt, các ngươi mau cút đi!

Để chúng ta mau cút? Đùa giỡn gì! Vương Khả đã nhìn ra ác ý của Điền Chân với mình, sao có thể đi bây giờ? Đi ra ngoài để bị hắn bắt sao? Nơi này có nữ lưu manh ngươi, ta ngược lại an tâm hơn.

- Ngươi nói cái gì? Chúng ta còn chưa lau chùi chén bát sạch sẽ, sao có thể đi như vậy!

Vương Khả lập tức cự tuyệt nói. Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư bên cạnh cũng sửng sốt, Vương Khả ngươi vừa rồi không phải không chịu rửa sao? Giờ lại tranh giành muốn rửa là ý gì?

Vương Khả nháy mắt với Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo hiểu ngay.

- Đúng, đúng, vị cô nương này, ta đã đáp ứng ngươi, nhất định làm được, không rửa sạch đống chén rửa này, chúng ta không đi!

Vương Khả sợ Trương Thần Hư không phối hợp, lập tức mở miệng nói:

- Trương Thần Hư, còn muốn bị sờ soạng sao? Mau rửa, mau rửa!

Thần sắc Trương Thần Hư cứng đờ, sờ em gái ngươi, ngươi mới muốn bị sờ!

Nhìn cô gái áo vàng, sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ nói:

- Cô nương, ta thấy, hay là ta giúp ngươi rửa sạch đi?

Rửa xong rồi xem như hai bên không ai nợ ai, đừng đến tìm ta!

- Không cần các ngươi rửa sạch, ta nói rồi, trên những cái chén bát này chứng kiến tình yêu của chúng ta, không cần rửa sạch!

Cô gái áo vàng nhíu mày nói.

- Phải rửa, phải rửa! Vừa rồi là tai nói sai! Chúng ta phải rửa!

Vương Khả khuyên nhủ.

- Đúng vậy, cô nương, ngươi xem ta và Trương Thần Hư, đều bị đánh sưng thành bộ dáng gì rồi, ngươi để ta rửa đi! Ta cam đoan rửa còn sạch hơn bọn hắn!

Trương Chính Đạo lập tức nói. Trương Chính Đạo cũng hiểu ý nghĩ của Vương Khả, đi với Điền Chân khẳng định không phải chuyện tốt, vẫn là ở lại nơi này tốt hơn.

Thần sắc thiếu nữ áo vàng trở nên phức tạp.

Trưởng lão Điền Chân bên cạnh trừng mắt mờ mịt, trong đầu không ngừng phân tích hình ảnh trước mắt là sao. Ba người tranh rửa chén chà nồi cho cô gái áo vàng? Chứng kiến tình yêu của chúng ta? Đánh sưng thành như vậy? Không cho rửa, càng muốn rửa.

- Ưm! Là nơi này quá tối, ta nhìn không rõ sao?

Điền Chân mờ mịt nói. Nói xong, Điền Chân vung tay lên, lấy ra một viên dạ minh châu, cẩn thận chiếu lên người cô gái áo vàng.

- Ngươi làm gì vậy?

Cô gái áo vàng kinh ngạc nói.

- Ta muốn xem thử, bộ dáng ngươi rốt cuộc khuynh quốc khuynh thành thế nào lại khiến ba người Trương Thần Hư, Vương Khả và Trương Chính Đạo vì tranh đoạt ngươi tỏ ra nịnh bợ như thế, không tiếc hạ thấp thân phận rửa chén chà nồi cho ngươi, còn tranh đấu đến mặt mũi bầm dập!

Điền Chân hiếu kỳ nói.

- Vì tranh đoạt ta?

Thiếu nữ áo vàng sửng sốt.

Ngươi có ý gì?

- Tuy dung mạo xinh đẹp nhưng cũng không đến mức câu hồn đoạt phách mà, các ngươi rốt cuộc coi trọng nàng cái gì? Trương Thần Hư, ngươi đến từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, gặp qua nhiều chuyện lớn trên đời, làm sao bị nàng mê hoặc thành như vậy?

Điền Chân tò mò nhìn Trương thần Hư.

- Hả?

Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bị thiếu nữ áo vàng này mê hoặc?

- A di đà phật, chư vị thiếu chủ, ta nghe thấy các ngươi nói chuyện, các ngươi còn chưa đi sao?

Trong Trấn Ma Tự đột nhiên truyền ra thanh âm hiếu kỳ của hòa thượng Giới Sắc.

- Hòa thượng?

Điền Chân ngạc nhìn Trấn Ma Tự, thật có hòa thượng?

- Tướng công, không có việc gì, bọn họ sẽ đi, chàng tiếp tục niệm kinh, không cần ra ngoài!

Thiếu nữ áo vàng trở nên cuống quít. Thiếu nữ áo vàng sợ dung mạo của Giới Sắc bị Điền Chân nhìn thấy, cho nên sốt ruột kêu lên.

- A di đà phật, được rồi, vừa đúng lúc ta còn có một đoạn kinh văn phải niệm!

Hòa thượng Giới Sắc ở cách vách nói.

- Tướng công, chàng cứ chậm rãi niệm đi, không cần nóng vội!

Thiếu nữ áo vàng kêu lên. Thiếu nữ áo vàng nói xong, Điền Chân trừng mắt nhìn thiếu nữ áo vàng.

- Ngươi có tướng công? Còn là hòa thượng?

Điền Chân ngạc nhiên nói.

- Sao vậy? Không được sao?

Thiếu nữ áo vàng nhất thời không thoải mái nói.

- Không phải không được mà là ngươi có tướng công rồi, sao còn muốn thông đồng với bọn họ?

Điền Chân khó hiểu nói.

- Ai thông đồng với bọn họ?

Thiếu nữ áo vàng nhất thời không phục nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)