Hòa thượng Giới Sắc nhíu mày nhớ lại.
- Ngươi bị ai rút hết khí lực?
Trương Thần Hư mờ mịt nói.
- Chuyện này còn cần hỏi sao? Lúc ấy không phải chỉ có phu thân hắn sao?
Trương Chính Đạo nhất thời nói.
Hòa thượng Giới Sắc:
- A di đà phật, ngươi hiểu lầm rồi!
- Cái gì hiểu lầm? Đại hòa thượng, ngươi sống trong phúc mà không biết phúc. Ta làm sao không có vận khí tốt như ngươi, chỉ cần mộng du đã có thể mộng du được một người vợ!
Vẻ mặt Trương Chính Đạo ghen tị nói.
- Không, lúc ấy còn có sư tôn ta!
Hòa thượng Giới Sắc lập tức nói.
- Sư tôn ngươi là nam sao?
Trương Chính Đạo hỏi.
- Đúng vậy! Sư tôn ta không phải là hòa thượng thì là cái gì!
Hòa thượng Giới Sắc nói.
- Vậy ngươi nói lời này làm gì? Sư tôn ngươi làm sao có thể rút hết khí lực ngươi, chỉ có vợ ngươi thôi!
Trương Chính Đạo trợn trắng mắt.
- Không phải, ta với nàng là trong sạch, a di đà phật, bần tăng ta một lòng hướng phật, làm sao có thể phạm phải sắc giới?
Hòa thượng Giới Sắc lập tức làm sáng tỏ.
Vẻ mặt ba người tỏ vẻ không tin, mẹ nó, chỉ gọi sai tên, nhưng không gọi sai pháp danh mà, ngươi đã gọi là Giới Sắc rồi, còn có gì không thể?
- Sư tôn ngươi quen biết vị phu nhân này của ngươi không?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy kỳ quái, sư tôn nói, nàng trước kia thật là phu nhân ta! Nhưng ta vì sao không nhớ rõ!
Hòa thượng Giới Sắc nhíu mày nói.
- Có chuyện tốt này, ngươi còn không nhớ rõ?
Vẻ mặt Trương Chính Đạo không tin.
- Sư tôn nói, là trước khi ta xuất gia, khi ở nhân gian, từng cưới vợ, lúc ấy đã bái thiên địa! Cho nên, ta và nàng xác thực có tiền duyên, nhưng ta không nhớ được!
Hòa thượng Giới Sắc nhíu mày phiền não nói.
- Nàng là phu nhân trước khi ngươi xuất gia? Ta nhớ rõ, ngươi nói ngươi tọa trấn ở Trấn Ma Tự này hơn trăm năm rồi?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Đúng vấy
Hòa thượng Giới Sắc gật đầu.
- Vậy là nói, phu nhân này của ngươi ít nhất hơn trăm tuổi rồi?
Vương Khả trừng mắt.
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư cũng kinh ngạc nhìn hòa thượng Giới Sắc.
- Hẳn là vậy!
Hòa thượng Giới Sắc gật đầu.
Trong miếu đổ nát, bỗng nhiên yên tĩnh.
- Ta bởi vì rất hư nhược, cho nên, sư tôn để nàng chăm sóc ta. Đối với chuyện trước khi xuất gia, toàn bộ đều đã quên rồi! Căn bản không nhớ rõ nàng, nhưng nàng nói nàng đều nhớ rõ, còn không ngừng gọi ta tướng công! Dưới hộ tống của nàng, ta trở lại Trấn Ma Tự chữa thương. Nàng mỗi ngày đều nấu cơm chăm sóc ta!
Hòa thượng Giới Sắc giải thích nói.
- Đại sư, ta nhớ rõ ngươi long tinh hổ mãnh, một chiêu đại uy thiên long, đánh bay Xà Vương Kim Đan Cảnh đỉnh phong ra ngoài, lợi hại như thế, làm sao chỉ ngủ một giấc liền suy yếu thành như vậy?
Vương Khả ngạc nhiên hỏi.
- Hắn không phải đã nói rồi sao? Bị phu nhân hắn rút hết khí lực trong người!
Trương Chính Đạo ở bên cạnh ghen tị nói.
- A di đà phật, ngươi còn nói xấu ta, đừng trách bần tăng đánh ngươi!
Hòa thượng Giới Sắc trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Được rồi, không đến mức ấy, đại sư chính là Nguyên Anh Cảnh, hắn vừa rồi chỉ là so sánh mà thôi! Ta muốn biết nguyên nhân chân chính!
Vương Khả ngăn lại Trương Chính Đạo không đứng đắn. Dù sao, hòa thượng Giới Sắc này quá giống Sắc Dục Thiên. Sắc Dục Thiên bị Ma Tôn giết, bị xé một chân, bị đánh gãy một cánh tay, Vương Khả muốn thăm dò tình huống!
- Vẫn là Vương Khả thí chủ hiểu ta. Ai, ta cũng không biết! Đại khái nửa năm trước, ta tỉnh lại, suy yếu không chịu nổi, đặc biệt một cánh tay và một cái chân không còn chút lực lượng, giống như mới mọc ra! Ngươi xem, màu da cũng bất đồng, không biết vì sao? Sư tôn ta nói, ta hàng ma phục yêu ở trong mộng, lưỡng bại câu thương với huyết ma kia mới thành ra như thế!
Hòa thượng Giới Sắc nói. Nói xong, hòa thượng Giới Sắc mới kéo tay áo và ống quần ra cho ba người Vương Khả xem. Hai người Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư tỏ vẻ khỏ hiểu. Chỉ có Vương Khả mở to hai mắt.
“Ưm! Vương Khả hít một ngụm khí lạnh.
- Vương Khả, ngươi kinh hãi cái gì? Màu da thì sao? Nói không chừng lúc hắn phơi nắng, vừa vặn bên này mặc đồ, bên kia không mặc!
Trương Chính Đạo giải thích.
Vương Khả không nói lời nào, vẻ mặt kinh hãi nhìn hòa thượng Giới Sắc. Bởi vì cánh tay và cái đùi bất đồng màu da này giống với cánh tay và cái đùi Ma Tôn đánh gãy.
Mới mọc ra? Thật mới mọc ra sao?
Hòa thượng Giới Sắc trước mắt kia chính là Sắc Dục Thiên?
- Đường, đường chủ?
Vương Khả thử hỏi.
- Đường chủ gì?
Hòa thượng Giới Sắc khó hiểu.
- Vương Khả, ngươi đang làm gì?
Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư cũng hiếu kỳ hỏi. Hai người không rõ, Vương Khả lại hiểu rõ. Hòa thượng Giới Sắc và Sắc Dục Thiên là một người! Hòa thượng Giới Sắc đã nói ngủ một thời gian rất lâu! Chính là lúc ngủ biến thành Sắc Dục Thiên.
Hòa thượng Giới Sắc này là một người tâm thần phân liệt, có hai nhân cách, hơn nữa không biết lẫn nhau! Một mặt là đại sư chính đạo từ bi, hàng yêu phục ma! Một mặt khác là đường chủ Ma đạo lòng đầy tu la, giết hại sinh linh!
Gì mà mới ngủ dậy thì cảm thấy cả người bị rút hết khí lực, rõ ràng là nhân cách hòa thượng Giới Sắc trở về, tàn khu không biết khi nào mọc ra, suy yếu chữa thương.
Đây là Sắc Dục Thiên?
- Đại sư, ta bỗng nhiên nhớ ra, ta còn chưa thu lại đống chăn ở nhà, hôm nay có vẻ trời sẽ mưa, chúng ta phải mau chóng trở về nhà dọn chăn, không quấy rầy các ngươi nữa!
Vương Khả lập tức đứng dậy thi lễ nói.
- Về nhà dọn chăn?
Vẻ mặt Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư cũng mờ mịt.
Hòa thượng Giới Sắc cũng sửng sốt, tình huống gì?
- Đi mau, đi mau!
Vương Khả thúc giục hai người Trương Chính Đạo.
- Vương Khả!
Trương Thần Hư khó hiểu nói.
- Đừng vô nghĩa nữa, mau nghe theo ta!
Vương Khả trừng mắt nhìn hai người.
- Trời sắp tối rồi, nơi hoang dã này, các ngươi…
Hòa thượng Giới Sắc hiếu kỳ nói.
- Đại sư xin dừng bước, xin dừng bước, chúng ta phải cáo từ rồi, sau này gặp lại!
Vương Khả kêu lên với hòa thượng Giới Sắc. Nói xong, lôi kéo hai người kia vội vàng chạy khỏi miếu
- A di đà phật? Làm sao vậy?
Vẻ mặt hòa thượng Giới Sắc khó hiểu nhìn ba người vội vã rời đi. Nhưng hòa thượng Giới Sắc cũng không hoài nghi cái gì, bắt đầu ngồi dưới tàn phật, bắt đầu niệm kinh.
Ngoài miếu, Vương Khả lôi kéo hai người chạy vào trong rừng.
- Vương Khả, ngươi làm gì vậy? Trời đã sắp tối rồi, chúng ta nghỉ một đêm, mai lại đi không được à?
Trương Thần Hư khó hiểu nói.
- Vương Khả, ngươi phát hiện chuyện gì không tốt rồi sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
Trương Chính Đạo hiểu biết Vương Khả, tính cách rất sợ chết, nếu không phải có nguy hiểm gì, tuyệt không vội vã chạy trốn như vậy.
Vương Khả đang muốn mở miệng, bên cạnh lại truyền đến thanh âm của một nữ tử.
- Đúng vậy, ngươi phát hiện bí mật gì, nói ta nghe thử đi?
Trong thanh âm của nữ tử lộ ra tia hung ác. Ba người quay đầu, nhìn thấy cô gái áo vàng, cầm lấy một cái nồi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Rắc rắc rắc rắc!
Cô gái áo vàng bóp ngón tay kêu răng rắc, vẻ mặt hung ác, lộ ra tươi cười càng tà ác, giống như muốn hạ độc thủ với ba người.
----------oOo----------