Bên cạnh một dòng sông lớn, một lốc xoáy đường kính trăm trượng điên cuồng xoay tròn. Lốc xoáy này rất kỳ quái, cũng không xông lên tận trời, giống như chỉ cao trăm trượng. Bên trong cuồng phong có một quạt trắng điều khiển, xoay tròn rất nhanh, đất đá trên mặt đất đều bị cuốn vào, một vùng vẩn đục. Nhìn từ xa, giống như máy giặt quần áo chuyển động trong dòng nước. Hai người Vương Khả và Trương Chính Đạo giống như đống quần áo trong máy giặt, điên cuồng xoay tròn.
Trương Thần Hư đứng ở trung ương lốc xoáy cuồng phong, nơi an toàn nhất, chịu đựng cảm giác ghê tởm, vui sướng nhìn Vương Khả, Trương Chính Đạo chật vật không chịu nổi, bị vô số đất đá quấy phá.
- Trương Chính Đạo, ngươi thất thần làm gì? Ngươi không phải cũng có một cái quạt sao? Là mạng của ngươi đó? Quạt hắn, mau quạt hắn!
Vương Khả điên cuồng hô trong cuồng phong.
- Quạt của ta còn chưa mở phong ấn, không dùng được!
Trương Chính Đạo kêu thảm thiết.
- Cái thứ rách nát gì!
Vương Khả mắng.
Trương Chính Đạo: “…!
Ngươi nghĩ rằng ta muốn như vậy sao!
- Nhìn phi kiếm!
Vương Khả gào to.
“Vù!
Nhất thời, Vương Khả tung hai thanh phi kiếm về phía cây quạt.
“Vù!
Nhưng cuồng phong quá lợi hại, phi kiếm cũng không thể bay tốt bên trong, đảo mắt đã bị gió to thổi đi, giống với Vương Khả, xoay vòng ở trung tâm.
- Mẹ nó, thứ quái gì! Phi kiếm cũng không dùng được?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Giờ phút này, cuồng phong lôi kéo Vương Khả, khiến Vương Khả thống khổ, đất đá bốn phía không ngừng công kích Vương Khả, tuy không đau, nhưng bị cuồng phong lôi kéo tứ chi bách hài như vậy, cũng rất thống khổ!
- Không cần tránh nữa, ha ha, quá sướng, Vương Khả, các ngươi cũng có ngày hôm nay!
Trương Thần Hư chịu đựng cảm giác buồn nôn, cười lớn.
“Xoát!
Lúc này, một sợi trường tiên nháy mắt phá tan lốc xoáy, lập tức quấn quanh cánh tay Trương Thần Hư.
- Cái gì?
Trương Thần Hư biến sắc, đang muốn giãy dụa.
“Bùm bùm!
Nhất thời một dòng điện mãnh liệt tiến vào trong cơ thể Trương Thần Hư, khiến Trương Thần Hư run lên, bị lôi kéo vào trong gió to.
- Ha ha, kéo vào đây, Trương Thần Hư, mau dừng máy giặt quần áo của ngươi lại!
Vương Khả hô.
- Nằm mơ, Vương Khả, ngươi cho là Thiểm Điện Thần Tiên này đả thương được ta?
Trương Thần Hư điên cuồng giãy dụa.
- Trương Chính Đạo, ngươi chết rồi sao, mau lên, thúc giục chủ tiên của Thiểm Điện Thần Tiên!
Vương Khả quát.
Trong cuồng phong, Trương Chính Đạo chịu đựng đá đập, nhất thời đi đến phụ cận, ôm cứng chủ tiên, thúc giục mạnh mẽ.
- Hả! Thẩm Điện Thần Tiên này rò điện rồi! Còn là chủ tiên, lượng điện rò lớn nhất!
Trương Chính Đạo lo lắng hô.
- Ta biết, bằng không vì sao để ngươi thúc giục?
Vương Khả cũng hô lên.
Trương Chính Đạo: “…!
Mẹ nó, ngươi sợ mình bị giật điện mới để ta đi sao.
- Ngươi giữ chặt, cuốn lấy Trương Thần Hư, ta đánh bay cái quạt trắng kia!
Vương Khả quát.
Gừ, Vương Khả rút ra một sợi phụ tiên của Thiểm Điện Thần Tiên, quất mạnh lên cây quạt trắng ở trung tâm lốc xoáy.
“Ầm!
Bốn phía quạt trắng có cương tráo, đánh văng trường tiên.
- Vô dụng, quạt trắng này của ta là bảo vật tổ truyền, trừ phi là Nguyên Anh Cảnh ra tay, nếu không, các ngươi không phá được cương tráo phòng hộ của nó, ha ha ha!
Trương Thần Hư cười to nói.
- Vương Khả, ta sắp chống đỡ không nổi nữa, Trương Thần Hư sắp tránh ra khỏi tia Thiểm Điện Thần Tiên này của ta!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Đừng nóng vội, ta đến giúp ngươi!
Vương Khả kêu lên.
Vừa kêu, Vương Khả vừa quất phụ tiên lên người Trương Thần Hư. Nhất thời, Vương Khả, Trương Chính Đạo, một người một roi quấn quanh Trương Thần Hư, điện lưu cuồn cuộn giật cả ba người.
- Gừ! Tránh ra!
Trương Thần Hư quằn quại.
- Không được, Vương Khả, thực lực Trương Thần Hư mạnh hơn hai chúng ta. Cho dù có Thiểm Điện Thần Tiên quấn quanh, hắn cũng tránh được. Ngươi mau nghĩ biện pháp!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Mẹ nó, phi kiếm không dùng được ở đây, ngươi để ta làm gì bây giờ?
Vương Khả tức giận nói.
- Ngươi không phải có Hữu Thần Vương Ấn sao? Đập hắn, đập đầu hắn, giống lần trước.
Trương Chính Đạo thúc giục nói.
- Thối lắm, thế cục hiện giờ, ta có thể đến gần hắn sao? Lão tử có thể công kích từ xa, tuyệt không đánh giáp lá cà!
Vương Khả trừng mắt mắng.
Hiện tại ta đi đập đầu Trương Thần Hư, ta có bệnh sao. Lần trước hắn không có phòng bị, lần này còn không có phòng bị sao? Căn bản không thể đập đầu hắn, vạn nhất đến gần, bị Trương Thần Hư đâm một đạo, không phải còn thê thảm hơn?
- Phóng điện, tiếp tục phóng điện, mẹ nó, điện chết hắn!
Vương Khả thúc giục nói.
“Bùm bùm!
Trong lúc nhất thời, Vương Khả, Trương Chính Đạo thúc giục Thiểm Điện Thần Thiên, không ngừng điện giật Trương Thần Hư. Đồng thời, rò điện từ Thiểm Điện Thần Tiên cũng khiến hai người thống khổ.
Cuồng phong lôi kéo ba người, khiến ba người giống như đánh nhau trong vũng bùn, đặc biệt tiêu hao khí lực.
- Vương Khả, hắn sắp tránh khỏi Thiểm Điện Thần Tiên!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Ta đã là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, hừ, các ngươi sao có thể so với ta?
Trương Chính Đạo cười to.
Ngay khi cười to, Vương Khả bỗng nhiên thúc giục mũi nhọn của phụ tiên, bỗng nhiên hiện lên dòng sương màu vàng. Chân khí của Vương Khả theo Thiểm Điện Thần Tiên tiến đến Trương Thần Hư, nhảy vào trong miệng Trương Thần Hư.
“Ầm!
Hương vị quen thuộc, cảm giác sét đánh giữa trời quen thuộc.
“Ọe…!
Trương Thần Hư muốn giãy dụa lập tức nôn mửa, không còn chút lực giãy dụa nào.
- Được lắm, Vương Khả, chính là như vậy! Thối chết hắn!
Trương Chính Đạo hưng phấn gào thét.
- Không được, nơi này gió quá lớn, vừa rồi chỉ có một phần chân khí vào cơ thể hắn, phần lớn bị thổi tán trong máy giặt quần áo này rồi.
Vương Khả buồn bực nói.
Quả nhiên, rất nhanh, Trương Thần Hư kia chống đỡ được.
- Vương Khả, ngươi cho ta ăn cái gì? Ăn cái gì? Ta giết ngươi!
Trương Thần Hư quát.
“Bang!