- Ai, ta biết có người theo dõi ta, vừa rồi trên trời còn có Tiên Hạc Kim Ô Tông đi theo ta nữa, ta cùng Trương Chính Đạo chuẩn bị lặn nước rời khỏi, chờ thêm đoạn thời gian, cắt đứt theo dõi của người khác, sẽ không sao?
Vương Khả cười nói.
- Ách? Chàng biết có người theo dõi chàng?
Long Ngọc kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, hiện tại ta xuất môn, ai không theo dõi chứ? Hiện tại ta cũng xem như là nhân vật công chúng không lớn không nhỏ, chuyện này là không thể tránh được!
Vương Khả cười nói.
Long Ngọc: “…!
Ta có cần nói cho chàng, vừa rồi có người ám sát chàng không?
- Chàng vội vã rời khỏi Long Tiên Trấn như vậy, muốn đi đâu sao?
Long Ngọc hiếu kỳ hỏi.
- Đi Thanh Kinh! Đại biểu ca của ta chính thức đăng cơ thành vua, ta đi ăn mừng một chút, thuận tiện giúp hắn giải quyết vài vấn đề nhỏ!
Vương Khả giải thích.
- Nhưng Thanh Kinh không phải phương hướng kia sao? Các ngươi đi sai đường rồi?
Long Ngọc hiếu kỳ nói.
- Không có, chúng ta cố ý đi vòng quanh, bỏ rơi người theo dõi, để bọn họ không biết chúng ta đi đâu!
Vương Khả giải thích.
Long Ngọc trầm mặt, mẹ nó, rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù theo dõi chàng, chàng cũng quá cẩn thận rồi.
- Long Ngọc? Nếu không nàng cũng đi theo chúng ta? Đến Thanh Kinh chơi? Cảnh sắc nơi đó cũng không tệ! Ta cùng nàng đi dạo?
Vương Khả khuyên nhủ.
Long Ngọc cười khổ, lắc đầu:
- Ta? Chuyện mỗi ngày còn nhiều lắm, không thể đi được, lần này ta muốn tiễn chàng đi mà thôi!
- Chuyện mỗi ngày của nàng rất nhiều sao? Chuyện gì? Không phải chỉ là tu luyện thôi sao?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Long Ngọc lắc đầu, hơi cười khổ, cũng không giải thích.
- Nếu không, ta đi nói với Ma Tôn, nàng mỗi ngày cần tu luyện cường độ cao, như vậy không tốt, ít nhất thể xác và tinh thần đều phát triển không tốt, phải biết kết hợp nghỉ ngơi hợp lý, không có việc gì thì phải thư giãn! Như vậy mới có thể tu luyện nhanh!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Kết hợp nghỉ ngơi hợp lý! Ách, đúng vậy! Mấy năm nay ta quá mệt mỏi, chắc phải thả lỏng thời gian! Có lẽ, ta nên từ bỏ sinh hoạt ban đầu!
Long Ngọc khe khẽ thở dài.
- Như vậy mới đúng, ta viết thư cho Ma Tôn!
Vương Khả lập tức nói.
Long Ngọc lắc đầu mỉm cười nói:
- Không cần! Ta tự mình nói! Hơn nữa, hiện tại, ta cũng lơi lỏng không được! Rất nhiều chuyện đang chờ ta! Chờ ta giải quyết xong, rồi nói sau!
- Nhưng…!
Vương Khả tỏ ra tiếc hận.
- Yên tâm, nếu rảnh rỗi, ta sẽ đi Thanh Kinh gặp chàng!
Long Ngọc cười nói.
- Nàng thật sẽ đi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Chàng không phải nói, cảnh sắc ở đó không tồi, muốn dẫn ta đi dạo sao? Thời gian tới ta sẽ đi, hiện tại, ta phải về rồi!
Long Ngọc cười nói.
- Giờ đi luôn hả!
Trong mắt Vương Khả hiện lên lưu luyến.
- Đi trước đây! Sau này gặp lại!
Long Ngọc mỉm cười.
Vừa cười, Long Ngọc vừa lấy ra một thanh phi kiếm, đạp phi kiếm, vọt về phía xa.
Vương Khả nhìn Long Ngọc rời đi, khe khẽ thở dài.
Trương Chính Đạo vội vàng đến:
- Vương Khả sao vậy? Bạn gái mới này của ngươi sao lại đi rồi?
- Ai cần ngươi lo?
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Bạn gái ngươi chạy, liên quan gì ta, phát hỏa gì với ta!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Đã nói với ngươi, chỉ là bạn bè bình thường!
Vương Khả lần nữa sửa miệng.
- Bạn bè bình thường? Vậy lần sau giới thiệu ta nhận thức được không?
Trương Chính Đạo chờ mong nói.
- Cút đi!
Vương Khả trừng mắt.
- Ta biết ngay tiểu tử ngươi khẳng định không có ý tốt!
Trương Chính Đạo nhất thời tức giận nói.
- Đi thôi, Tiên Hạc của Kim Ô Tông vừa rồi, ngươi cũng nhìn thấy, chúng ta đi mau, đừng bị theo dõi!
Vương Khả thúc giục nói.
- Hừ!
Trương Chính Đạo nén giận.
Hai người rất nhanh chạy đến một dòng sông lớn, lập tức nhảy vào, thuận thế núp dưới sông rời khỏi. Lúc này, cho dù có Tiên Hạc theo dõi, cũng tìm không thấy.
Long Tiên Trấn! Trong tiểu viện Mạc Tam Sơn.
- Khụ khụ khụ, mau, Mạc Tam Sơn, tên khốn này, bên trong là độc dược gì? Đau như vậy, a!
Điền Chân thống khổ kêu lên.
Mạc Tam Sơn nhẹ nhàng rút Truy Hồn Thực Cốt Châm trong cơ thể Điền Chân, cung cấp giải dược cho Điền Chân.
- Ngươi, ngươi xảy ra chuyện gì rồi? Ta để ngươi đi hại Vương Khả, vì sao hại chính mình? Ngươi náo loạn gì vậy?
Vẻ mặt Mạc Tam Sơn mờ mịt nói.
Điền Chân loại trừ độc trong cơ thể, sắc mặt vẫn khó coi. Hại mình? Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao?
- Ngươi chẳng lẽ không tìm thấy Vương Khả?
Mạc Tam Sơn mờ mịt nói.
- Tìm được rồi, lúc ấy Vương Khả đang nói chuyện yêu đương với một nữ tử, ta từ sau lưng hắn bắn ra hai cây châm, cũng không biết vì sao, bỗng nhiên bắn ngược trở lại!
Điền Chân nhớ lại nói.
- Ngươi đang nói giỡn gì? Vương Khả còn đang hẹn hò, ngươi đánh lén sau lưng, còn có thể thất bại? Truy Hồn Thực Cốt Châm này của ta sao còn có thể quẹo trở về? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin?
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
- Là thật!
Điền Chân buồn bã nói.
Vẻ mặt Mạc Tam Sơn không hề tin tưởng. Hai người đen mặt nhìn nhau! Trong không khí tràn ngập bất mãn và không tín nhiệm.
----------oOo----------